Chương 32. Bạch Thanh Nhan, ngươi có muốn Kỷ Ninh chết?
Đôi mắt đào hoa của Nhiễm Trần không hề chớp, sáng ngời có thần chăm chú quan sát Bạch Thanh Nhan. Bạch Thanh Nhan sắc mặt u ám, cơn choáng váng dồn dập ập tới, đến đứng thẳng cũng khó khăn.
Y trong lòng tự biết mình chẳng trụ được bao lâu nữa.
Không chỉ là cuộc đối thoại này y khó có thể duy trì, mà chính thọ mệnh của mình chỉ sợ là đang kéo dài chút hơi tàn.
Bên cạnh một Kỷ Ninh lòng đầy thù hận điên cuồng tra tấn, liệu y còn có thể sống được bao lâu. Kể cả khi có thể may mắn thoát khỏi, thứ hàn độc như hình với bóng cứ một năm giày vò y một lần cũng sắp đến hồi phát tác. Lần này, y không còn là Thái tử Ngọc Dao, không có bí dược áp chế hàn độc trong tay, chẳng biết có thể qua nổi hay không.
Có lẽ vận mệnh y đã được trời cao an bài rồi. Nhưng những người Ngọc Dao ngoài kia lại không thể đoán định trước. Nhiễm Trần tâm tư khó lường, biết đâu phía trước là đầm rồng hang hổ. Nếu buông bỏ tính mạng một mình y mà có thể cứu được ngần ấy bá tánh...
Chỉ là, trong lòng y vẫn canh cánh chút sự tình không rõ. Nếu không đem chúng minh bạch, Bạch Thanh Nhan lại không chịu dễ dàng đáp ứng.
"Nếu ta đồng ý, lương thực đệm chăn ngươi lấy từ đâu ra?" Bạch Thanh Nhan hỏi, "Trừ Kỷ Ninh Tướng quân chưởng quản quân lương vật tư, còn có con đường nào khác sao?"
"Cái này ta tự có biện pháp."
"Biện pháp gì?"
"Sự tình này liên quan đến quân cơ Lang Nghiệp, ta không tiện nói với Thái tử Điện hạ." Nhiễm Trần nâng một chén trà nhỏ lên nhấp một ngụm liền nhíu mày. Hắn tùy tay đưa chén cho nô tài bên cạnh, gã nô tài liền rót cho hắn một chén mới ấm nóng. Hắn tiếp nhận, lúc này mới thong thả ung dung thưởng thức.
Hắn bày ra biểu tình hoàn toàn tự nhiên, Bạch Thanh Nhan lại không hề thả lỏng. Y trầm giọng nói:
"Quân cơ là việc quan trọng, quân lương vật tư đều được quản lý chặt chẽ. Nhiễm Giám quân, theo ta được biết, Đồ Đô thành bị vây ba tháng, một chút lương thực cũng chẳng còn. Chung quanh đã sớm bị người Lang Nghiệp các ngươi san phẳng, không cần trông cậy vào các ngươi thu gom lương thực. Cho nên Nhiễm Giám quân, ngươi định biến lương thực rơi ra từ trên trời cho ta?"
Nhiễm Trần lại nhấp một ngụm trà rồi mới cười nói:
"Ai nha, lại bị ngươi nhìn thấu."
"..."
Chẳng lẽ đây thật sự chỉ là một âm mưu? Bạch Thanh Nhan tuy rằng đã sớm hoài nghi, nhưng khi thật sự nghe được những lời này lại không kìm được nỗi thất vọng. Y lại sinh ra một tầng hoài nghi khác... Nếu chỉ muốn lừa gạt lấp liếm, Nhiễm Trần thẳng thắn thừa nhận như vậy không khỏi quá mức đơn giản hay sao. Loại nói dối dễ dàng bị lật tẩy này thì có thể lừa được ai? Chỉ sợ là phía sau còn có ẩn tình gì khác.
Nhưng thân thể Bạch Thanh Nhan không cho phép y suy tính quá nhiều về nó. Lúc này lại một trận choáng váng ập tới, Bạch Thanh Nhan gục đầu xuống, hai chân muốn nhũn ra, ý thức dần trở nên mơ hồ. Chẳng ngờ câu nói tiếp theo của Nhiễm Trần lại kéo y từ choáng váng mà bừng tỉnh.
"Hoặc là dùng mệnh Kỷ Tướng quân cùng ngươi trao đổi... Ngươi tính thế nào?"
Bạch Thanh Nhan giật mình kinh hãi, đột ngột lùi lại một bước, đụng vào lưng ghế tạo thành một thanh âm lớn. Y nhìn Nhiễm Trần chằm chằm:
"Ngươi nói cái gì...?!"
"Sao thế?" Nhiễm Trần kề sát mặt vào Bạch Thanh Nhan, đôi mắt lại hướng tới cửa sổ phía sau lưng y chầm chậm quan sát. Chẳng rõ nhìn thấy gì, nụ cười của hắn càng thêm xán lạn.
"Nếu ngươi không có tình cũ, hắn đối với ngươi như vậy hẳn trong lòng ngươi đại khái cũng có hận ý đi. Chẳng qua là vì người Ngọc Dao, ta thay ngươi làm được, không phải rất tốt sao?"
"..."
"Ngươi xem, chiến trường sinh tử khó lường. Chết một Tướng quân cũng chỉ như chết một quân tốt, chưa có gì kỳ quái. Ngươi thay ta gϊếŧ hắn, quân đội Lang Nghiệp này lập tức ở dưới trướng của ta... Đến lúc đó quân nhu phẩm phân phối thế nào còn không phải đều do ta quyết định?"
"..."
"Đến lúc đó ngươi ở cạnh ta, ta cho ngươi ăn no uống tốt, bảo vệ cung cấp nuôi dưỡng ngươi. Ngươi xem tướng mạo dáng người, địa vị tiền tài ta có chỗ nào không thể so sánh với Kỷ Ninh? Huống chi, ta sẽ không tàn nhẫn với ngươi."
Nói tới đây, hắn đưa đôi mắt trên dưới đánh giá Bạch Thanh Nhan một lượt.
"Ngươi xem, Thái tử Điện hạ dáng vẻ thanh cao thoát tục lại bị Kỷ Ninh Tướng quân tra tấn thành cái bộ dạng gì. Mình đầy thương tích, hình dung tiều tụy, hắn vậy mà cũng hạ thủ được. Nhiễm Trần ta lại không thế, tuyệt sẽ không chẳng biết thương hoa tiếc ngọc như vậy. Nếu ngươi với hắn không chút lưu tình, ta liền cho ngươi cơ hội báo thù. Ngươi thay ta gϊếŧ chết hắn, chẳng phải là cách giải thoát sao?"
"Ngươi muốn ta... Tự tay gϊếŧ hắn?"
"Nếu ngươi không muốn thì không cần động thủ. Không thành vấn đề."
Thanh âm Nhiễm Trần vẫn ôn nhuận như cũ, trong ánh mắt lại phảng phất một tia sắc lạnh.
"Ta chỉ muốn biết, ngươi có muốn hắn chết hay không?"