Chương 4. Không thể không quỳ.
Kỷ Ninh rời đi, cai ngục lại đem Bạch Thanh Nhan ném vào lồng giam. Bạch Thanh Nhan nằm nửa ngày mới miễn cưỡng ngồi dậy được. Lại nhìn thấy tiểu nữ hài Mạn Nhi bất động trong ngực mẫu thân đang cúi đầu khóc thút thít, hai mắt sưng đỏ như trái đào.
"Có chuyện gì vậy?"
"Thái tử Điện hạ! Mạn Nhi... Vừa rồi thấy người bị thương, kinh hãi đến phát sốt. Đến tận bây giờ vẫn chưa hạ nhiệt, người nóng phỏng tay... Chỉ sợ... Chỉ sợ..."
Vừa nói nàng vừa khóc rống lên. Tiếng khóc thê lương tựa như có thể thổ huyết ra đến nơi.
"Sao lại thế được?!"
Bạch Thanh Nhan thất thanh, phát hiện ra mình nói không ra tiếng. Y nuốt nước bọt, cảm thấy một cơn đau từ cổ họng trào lên. Có lẽ là do vết thương không được chăm sóc tốt đã nhiễm trùng, phát sốt. Nhưng y chẳng có tâm trạng lo cho chính bản thân mình, vươn đầu sang xem xét tiểu nữ hài.
Tiểu nữ hài mặt đỏ bừng, môi lại tái nhợt, cánh mũi phập phồng cơ hồ thở không nổi. Bạch Thanh Nhan trong lòng thất kinh... Băng thiên tuyết địa, một nữ hài tử bảy, tám tuổi, sao có thể chịu đựng nổi?
"Người đâu!" Dưới tình thế cấp bách, Bạch Thanh Nhan nắm lấy thanh gỗ ở cửa lồng giam, hướng cai ngục người Lang Nghiệp khẩn thiết gọi, "Có người không ổn, các ngươi mau lại đây xem qua!"
Gọi vài lần, cai ngục kia mới cau mày, không tình nguyện bước tới.
"Các ngươi ồn ào cái gì?"
"Bên này có người sắp bệnh chết. Mau đem y phục dày ấm lại đây!"
"Trời lạnh như vậy, ở đây chết rét mất một nửa cũng là chuyện đương nhiên. Ngươi phiền phức cái gì?"
"Ngươi!"
Bạch Thanh Nhan giận đến cắn chặt hàm, song lại không có cách nào khác. Nhưng ở phía xa xa, y lại thấy có ba người cưỡi ngựa, mà người dẫn đầu, hẳn là Kỷ Ninh.
Bất chấp lời nói tàn nhẫn khi nãy của Kỷ Ninh, y nhào đến cánh cửa gỗ, thét lên:
"Kỷ Ninh... Kỷ Tướng quân! Kỷ Tướng quân, xin dừng bước!"
"Ngươi làm cái quái gì vậy?" Cai ngục thấy kẻ tù nhân này lại dám gọi thẳng tên Kỷ Tướng quân, sợ đến hồn phi phách tán. Chỉ sợ chọc giận đến ôn sát thần kia, chính mình cũng phải bồi táng theo, vội vàng đẩy Bạch Thanh Nhan ngã xuống đất. Bạch Thanh Nhan lại không chịu khuất phục, từ trên mặt đất bò dậy, một tay ôm lấy miệng vết thương bên hông vừa bị rách ra, tiếp tục kêu lên.
Cai ngục máu nóng dồn lên não, mở cửa lồng giam, hùng hổ giơ gậy gỗ muốn đánh Bạch Thanh Nhan. Ai ngờ gậy gỗ vừa vung lên giữa không trung lại bị một người bắt lấy. Gã quay đầu lại nhìn, thấy Kỷ Ninh hoành mi lập mục trừng mắt nhìn mình, đôi mắt hung thần ác sát dọa gã chân mềm nhũn, lập tức quỳ xuống.
"Chuyện gì thế?"
"Tên tù nhân này, y, y muốn làm loạn. Kỷ Tướng quân, tiểu nhân đang định giáo huấn y, để y không dám nữa..."
"Giáo huấn?" Kỷ Ninh cười lạnh, "Ngươi biết y là ai chứ? Khi nào mới tới lượt ngươi giáo huấn y?"
Cai ngục không dám nói một lời, quỳ rạp trên mặt đất. Đều biết Kỷ Ninh Tướng quân âm tình bất định*, thủ hạ mắc tội nói gϊếŧ liền gϊếŧ, ai dám làm trái lời hắn? Cai ngục căn bản không biết mình đã nói sai câu nào lại khiến Tướng quân sắc mặt đen như đáy nồi, biểu cảm như lập tức muốn gϊếŧ người.
*Âm tình bất định: Tâm tình không ổn định.
"Còn không mau cút?"
"Vâng, vâng, tiểu nhân lăn ngay..."
Kỷ Ninh một chân đá tên tiểu tốt qua một bên. Bạch Thanh Nhan nắm thanh gỗ trên cửa lồng giam gắng gượng đứng lên, lung lay như sắp đổ gục. Ánh mắt Kỷ Ninh xẹt qua vết thương đầm đìa máu tươi bên hông y, môi nhếch thành một đường thẳng.
"Thái tử Điện hạ, gọi ta có chuyện gì?"
Giọng điệu vô cùng điềm tĩnh, với kẻ lãnh khốc vô tình khi nãy cơ hồ như hai người hoàn toàn khác nhau. Bạch Thanh Nhan không kịp nghĩ nhiều, vội vàng nói:
"Có một tiểu cô nương sốt cao không dứt, mang cho nàng ít y phục dày. Còn nữa, ở đây nhiều người già trẻ nhỏ, cho họ ít lương thực, y phục để che hàn bọc bụng."
"Hóa ra là muốn ta ban vật dụng. Thái tử Ngọc Dao quả nhiên tôn quý, cầu người lại bày ra thái độ... ra lệnh. Người ngoài nghe được, có khi còn tưởng rằng Thái tử đang sai ta làm chân chạy vặt."
Lúc này, trong thanh âm điềm tĩnh lại gợn lên vài tia châm chọc. Bạch Thanh Nhan sửng sốt, đột nhiên nhớ tới cảnh ngộ của chính mình, máu giần giật chảy qua mặt. Y vốn là Thái tử, trước nay quen giọng điệu ra lệnh. Tuy rằng y không ỷ thế hϊếp người, nhưng người khác tự nhiên sẽ đối với y cung cung kính kính, có bao giờ phải chịu qua một câu ủy khuất? Càng không nói đến việc phải khép nép cầu xin ai!
Bạch Thanh Nhan nuốt nước bọt. Cổ họng lại phảng phất như bị một con dao sắc ngọt cắt qua, đau đến toàn thân run rẩy.
Y trời sinh cao ngạo hiếu thắng, ở đời không muốn nhất chính là cúi đầu trước người khác. Nhưng trong hoàn cảnh này, tính mạng của nữ hài tử đang lơ lửng trên tay y lại không chấp nhận sự chần chờ. Bạch Thanh Nhan cúi đầu. Vạt áo đung đưa. Y chậm rãi quỳ xuống.