Nhất Linh cảm nhận tất cả là một màu đen tối... nàng bị thương lần này nặng hơn hồi sự dụng Huyết Nguyệt mấy phần. Chủ yếu kiếm pháp kia dùng máu, mà đây lại tổn hại thân thể....
Chẳng có đan dược cấp 8, quang nguyên tố chữa thương không biết lúc nào mới khỏi được
Nhất là có kẻ một nhát đâm cho thì hết đời
Nghĩ đến đây Nhất Linh lại có chút bất đắc dĩ... nếu thật vậy chắc chết một cách ngu si thêm lần thứ 2 rồi...
" Ào ạt, ào ạt " Một trận quang hệ như nước lũ kéo vào đan điền nàng, chữa khỏi từng tí từng tí một, phục hồi nhanh chóng vô biên... song, khi chữa trị được đan điền, lực lượng kia đã biến mất
Nhất Linh có chút nghi hoặc, đám sức mạnh kia là từ đâu? Mà tại sao lại thân quen đến vậy? Vắt óc mãi vẫn không nghĩ ra, nàng đành tạm quy chúng nó thành trời giúp.
Đan điền khôi phục, nguyên lực tràn vào mãnh liệt. Nàng cảm giác nguyên lực này có chút nhỉnh hơn so với lẽ thường.
Nó bền chắc, mạnh mẽ...có lẽ do đã được tôi luyện trong đau đớn nên vậy. Cơ mà... còn đạp vỡ bình cảnh cấp 6 và 7!!!
Lúc trước, nàng mơ hồ đã là Bình Nguyên sư cao cấp nhưng thực chất có vướng mắc, cấp độ này không đơn thuần là ngộ ra sơ sơ và tích góp tinh hoa trời đất mà chính là lĩnh hội, một khi phá vỡ bình cảnh, đặt chân lên nền móng này mọi thứ sẽ khác biệt
Các nguyên tố có thể vận dụng thành thục, bước vào hiểu biết sâu. Tuy gọi là sâu đấy nhưng với tất cả vẫn là nông toẹt. Gọi ra đúng nhất đó là: chính thức tu luyện.
Ngày trước, những cảnh giới kia chả là gì, thậm chí còn chả phải là luyện ma pháp sư theo đúng nghĩa. Đa phần mọi người đều có thể vượt qua.
Nói dễ hơn làm, không phải tu luyện thực nhưng vẫn là tu luyện, khó khăn thế nào những người từng trải mới biết được. Hiểu về các hệ, vận dụng lực lượng. Nếu không hiểu thì... vứt đi cho vừa
Thôi, không nghĩ nhiều nữa, tranh thủ cơ hội củng cố tu vi thôi... nhắm mắt tu luyện, Nhất Linh thấy được mọi thứ đều là tinh hoa cả, những thứ dường như quá đối bình thương ngày nay tràn ngập mới lạ vô biên...., cứ từ từ ngẫm nghĩ sẽ đạt hiểu quả cao hơn, Dục tốc bất đạt
Đạo lý này nàng hiểu
" Ào ạt, ào ạt " Năng lượng nào đó lại đi vào, tiếp tục chữa kinh mạch, lục phụ ngũ tạng...v...v... Mặc kệ cái nguyên tố ấy, Nhất Linh vẫn ngồi im lặng như lão tăng nhập định. Nguyên tố quang thật mạnh mẽ, cảm nhận nó nàng cũng nắm rõ Quang Minh thêm vài phần.
... Thời gian như thoi đưa... nàng cũng không biết đã tu luyện bằng linh thức trong bao lâu rời, nàng chỉ biết mình đã đột phá cấp 9 Bình Nguyên sư, chỉ còn chút nữa là chạm vạch Đại Nguyên sư rồi. Còn nữa, quang hệ kia không ngừng nghỉ truyền vào cơ thể nàng mang lại đột phá lớn nhất, trực tiếp đạp nát ngưỡng cửa Đại - bình { cho quang hệ ấy }
... Nghỉ ngơi vậy là đủ rồi, nên mở mắt thôi...
Mở to con ngươi xanh lam, Nhất Linh nhẹ nhàng ngồi dậy. Nàng hiện tại đang ở một căn phòng đơn giản nào đó, nói chung đã được người cứu giúp
"" Cạch "" Cửa phòng mở ra, một thiếu nữ bước vào, dung nhan nàng ấy xinh đẹp mang vẻ quyến rũ. Đôi mắt màu tím đầy mị hoặc nhìn nàng, đôi môi anh đào khẽ mở, gò mà lúm đồng tiền lúc nào cũng ửng đỏ kích thích thị giác. Đối với nam nhân, nữ tử này chính xác là vưu vật!!!
- Tỉnh à?
Thanh âm trong trẻo như dòng suối truyền vào tai Nhất Linh lại thật giống Lục yên. Nàng nghĩ chính mình nghe nhầm chứ làm sao nàng kia { lục Yên } lại có thể ở nơi đây
Không nghĩ nữa, Nhất Linh tiếp tục đánh giá nữ nhân trước mặt... Với cái vẻ lẳng lơ yêu diễm, mặc bộ tử y đúng là không sai. Cả người tỏa ra tử sắc quấn hút... nhưng nàng [ Nhất Linh ] làm sao mà càng nhìn lại ra Lục yên vậy, nhan sắc không thay chỉ là trưởng thành hơn mấy phần.
- Lục... lục yên!!!_ Nhất Linh không chắc chắn hỏi
Nàng kia nở nụ cười như hoa
- Ha ha, Linh Linh, ngươi gì mà nhanh chóng phát hiện ta thế!!!
Chỉ mấy câu đơn giản đã chính là xác nhận cho thân phận này. Tâm tình Nhất Linh kích động, run rẩy hỏi lại:
- Muội còn sống?
- Hừ, muội gì mà muội, ngươi xem, ta lớn hơn không chỉ vài năm đâu đấy. Ngươi gọi ta một tiếng tỷ cho hợp lý_ Không chả lời vấn đề kia mà Lục yên lại cằn nhằn việc khác
- Rồi, tỷ còn sống! _ So đo gì lắm thế, nàng kích động hết chịu nổi rồi
- Xem kìa, còn đâu vẻ lạnh băng_ Yên Yên bĩu môi nói
- Tỷ có thôi nói việc không đâu không,? Gấp muốn chết rồi!!! _ Tính trêu nàng sao? Vị muội muội này... haizzz
- Uk, ta còn sống, bộ... muội muốn ta chết lắm a_ Lục Yên lại bĩu môi
- Thời gian qua, tỷ ở đâu?_ Không so đo chuyện vặt vãnh, Nhất Linh hỏi
- Ờ thì ở trên mặt đất chứ đâu..._ Nghe giọng điệu này, Nhất Linh biết ngay nàng { lục yên } muốn giấu chuyện
- Chúng ta là tỷ muội, là đồng bạn sao ngươi không nói với ta?_Thay lại từ tỷ, Nhất Linh hỏi với giọng lạnh băng
Lục yên có chút bối rối, gãi gãi đầu xua tay. Cố gặng giảm đi vài phần căng thẳng trong chuyện này
- Ta... ta... ta... ta... _ Lắp bắp nửa ngày, nàng { LY} phun ra mấy chữ " ta "
Thở dài một tiếng, Nhất Linh lộ ra mấy phần bất dắc dĩ. Rồi kể mọi chuyện từ khi xuyên không của nàng cho tới giờ. Bao điều kỳ dị, cái vòng Lệ Linh rồi đến Hoàng Bích, Nhất quốc tất tần đều được phơi bảy. Lục Yên chính là người nàng tin tưởng vô cùng, không thích giấu diếm tí gì
Nghe tới tất cả, Lục yên khẽ thất kinh... cư nhiên trước kia vị tỷ muội của mình là một phế vật không hơn không kém rồi lật mình trong vài tháng.... Nhưng điều nàng kinh ngạc nhất chính là.....:
- Thời gian mới trôi khoảng chưa đến 1năm?!
Nhất Linh nhẹ nhàng gật đầu, chuyện này có gì khó hiểu
-... Ta... ta đã qua 8 năm thời gian rồi,... Hơn nữa, tên được biến thành Tử Yên
Nghe đến đây, mặt Nhất Linh khẽ biến sắc... cái gì? Tám năm rồi??? Vậy lực lượng của Tử yên còn hơn cả nàng tưởng tưởng? Có lẽ trên Nguyên Đế?? Vậy... mình kém Yên rất nhiều