[Quyển 1] Ý - Con Người Tôi

Chương 56



Những ngày sau đó, sức khỏe của tôi lại trở về như cũ.

Khải Tâm vẫn hàng ngày đến tận nhà đón tôi đi học. Hôm nay chúng tôi cùng nhau mua hai ổ bánh ngọt để vào lớp mà ăn.

" Xuân năm nay trường tổ chức lớn lắm đấy."

Khải Tâm có vẻ vừa thu thập thông tin từ bên Đoàn xuống, nhìn cái mặt hý hửng muốn chết.

Tôi cắn một miếng bánh lớn, nhai nhai rồi hỏi:

" Có cái gì mà lớn?"

" Ừm, mỗi lớp sẽ dựng một quầy hàng, đồ ăn hay thức uống đều được. Lớp mình dự là bán thịt nướng."

" Thịt nướng á? Được được!!!"

Nghe đến thịt nướng là hai mắt tôi sáng lên như cú mèo trong đêm vậy. Khải Tâm nhìn thấy vậy liền bật cười, véo một bên má của tôi.

" Vì cậu thích thịt nướng nên tôi đề nghị Vân Anh làm cái đó."

Tôi bĩu môi:

" Khoe là chiều tôi đấy à?"

Khải Tâm nhướn nhướn lông mày, " Cưng chiều thì phải để lộ ra chứ, không lộ ra người ta làm sao biết?"

Tôi lè lưỡi trêu nó, sau đó thì nhào vào đống bài tập chưa động vào một móng.

Giờ ra chơi đến, như thường lệ thì tôi sẽ lên lớp Như chơi, nhưng dạo gần đây tôi không lên vì không muốn nhìn thấy Vu Tư.

Không hề có ý gì xấu cả, chỉ là mỗi lần nhìn thấy Vu Tư, tôi sẽ rất đau lòng. Cậu ấy luôn dùng đôi mắt hờ hững mà nhìn tôi làm tôi không biết phải nói thế nào nữa.

Khải Tâm hôm nay phải họp trên phòng Đoàn nên đã bảo:

" Qua Như chơi đi, tôi họp chắc hết giờ lần."

Tôi cầm theo một hộp sữa, đầu gật gù.

Lúc đứng dậy chuẩn bị đi thì Khải Tâm bỗng giữ tôi lại. Nó cúi thấp đầu, tay lại nắm lấy tay tôi, vân vê cái gì đó một hồi mới chịu lên tiếng:

" Ừm, hôm trước khi ngã bệnh, có phải do cậu đi tặng quà sinh nhật cho Vu Tư không?"

Nghe Khải Tâm nói làm tôi có loại cảm giác đi chơi mà giấu giếm người yêu vậy. Nhưng mà cái nhìn của Khải Tâm không phải là tức giận hay buồn phiền mà rất bình ổn.

Tôi nuốt khan mấy ngụm, sau đó thì gật đầu.

Khải Tâm lúc này thở nhẹ ra một tiếng:

" Về sau...đừng làm như vậy nữa được không?"

Ơ?

Tôi khẽ nhíu mày, Khải Tâm nói như vậy...có gì đó không hợp lý lắm? Sao tôi lại đang thấy Khải Tâm ích kỷ nhỉ?

Những lời muốn nói nhưng tôi lại không nói ra bằng lời, mà có lẽ nó hiện lên khuôn mặt. Khải Tâm lại vò tóc tôi, cười lên gượng gạo:

" Tôi biết tôi nói như vậy rất ích kỷ. Người ngoài nghe thấy chắc chắn sẽ bảo tôi đang ghen tỵ, đang muốn chia cắt tình bạn của cậu với Vu Tư. Nhưng mà...cậu tin tôi không phải loại người đó đúng chứ?"

Làm sao đây? Tôi...rõ ràng vừa nghĩ Khải Tâm ích kỷ mà.

Suy cho cùng thì tôi vẫn cảm giác Khải Tâm chính là có lý do nên mới bảo như vậy. Đúng rồi, chính là như thế!!

Tôi vỗ vỗ lên bàn tay của Khải Tâm, gật đầu một cái mạnh mẽ.

" Đương nhiên rồi!"

Khải Tâm mỉm cười, " Vậy thì được rồi. Tôi đi họp đây."

Sau đó nó cùng Vân Anh đi họp ở phòng Đoàn. Còn tôi thì xuống bên dưới chỗ thủ quỹ đóng tiền tuần gì đó rồi cũng mau chóng lên lớp Như luôn.

Vừa vào lớp đã thấy Như đang ngồi viết hý hoáy cái gì đó. Mà Vu Tư ngồi ngay bàn dưới thì đang ngủ.

Nhìn cậu ta làm tôi nhớ đến hôm sinh nhật, trong lòng lại nặng nề không ngớt.

Như đang viết thì ngẩng đầu nhìn qua, đôi mắt long lanh đó cười lên.

" Ý đến rồi à? Lại đây lại đây."

Tôi định ngồi nhưng mà vẫn cảm giác ở đây nói chuyện sẽ không thoải mái, cho nên đã kéo Như ra ngoài hành lang. Chúng tôi nói bóng nói gió, nói trăng nói mây, nói đủ thứ trên trời dưới đất.

" Hôm bữa tớ định đi với Nguyện qua thăm cậu, thế mà anh ấy nhất quyết bắt tớ đi học thêm, không được bỏ!!! Sau đó, anh ấy dẫn Đại Lợi đi cùng. Cậu xem, có phải em gái còn không bằng con trai không?"

Như ấm ức kể tôi nghe bí mật của hai anh em họ. Nghe xong, tôi chỉ biết phì cười. Thật là, Nguyện này càng ngày càng thiên vị cho Đại Lợi rồi nha!!!

" Thật ra anh ấy đi cùng tớ cũng chỉ lo cho Đại Lợi, ghét lắm."

" Haha, thiệt tình cái ông anh này. Mà đúng rồi, hôm qua anh ấy về, Như vô tình phát hiện...hình như anh ấy bị thương."

Bị, thương?

Nghe đến đây, tim tôi như vừa bị ai đấm thật mạnh vào ấy. Ngẩn người một lúc lâu, tôi vẫn chưa lên tiếng.

Như thì lại nói tiếp:

" Ừm...Như thấy anh Nguyện ở trong phòng dán băng cá nhân ở tay á. Với lại hình như anh ấy cũng mua nhẫn. Sáng hôm nay Như lẻn vô phòng anh ấy xem, hóa ra là nhẫn đôi."

Nhẫn đôi à? Cái này tôi biết rồi. Nguyện mua cho bạn anh ấy mà.

Tôi hít sâu một hơi, cười cười với Như:

" Cái đó thì Ý biết. Nguyện bảo là anh ấy mua cho bạn á. Cậu xem, anh ấy động lòng với ai rồi."

Như nheo mắt nhìn tôi, giống như khó tin lắm. Hồi sau thì cô nàng cũng chịu gật đầu, còn bảo là sẽ làm thám tử theo dõi thử.

Nói trăng nói mây xong, Như nghiêng đầu nhìn tôi:

" Hôm bữa đi tặng quà đến phát ốm à? Hai người làm huề nên mới đi chơi khuya luôn sao?"

Nghe Như nói, tôi cũng hy vọng đó là sự thật.

Phồng má ngán ngẩm lắc đầu, tôi cười:

" Nếu được vậy thì tốt rồi. Đằng này...Vu Tư không ra gặp tớ."

" Sao chứ?"

Tôi nhìn Như, cười khổ, " Là vậy đó."

Như trầm mặc không nói nữa, hồi sau thì mới thì thầm bảo, " Tớ cũng mang quà đến tặng cậu ấy, nhưng tớ để dưới ngăn bàn ấy."

Cách tặng quà của Như cũng đáng yêu phết.

Tôi nhìn cô bạn, nhỏ giọng nói, " Ừm, Vu Tư sẽ nhận được thôi."

" Ừm, mà bánh của Ý làm nhìn ngon lắm nha."

" Cảm ơn nha."

Tôi theo phản xạ cười cười, nhưng sau đó thì tắt lịm.

Khoan đã, có gì đấy không đúng lắm?

Làm sao Như biết bánh tôi làm cho Vu Tư lại ngon nhỉ?

" Như này, sao Như biết Ý làm bánh cho Vu Tư?"

Câu hỏi của tôi giống như dọa cho hồn phách của Như bay mất vậy. Cô nàng sửng sốt một lúc lâu mới chịu trả lời:

" À..Ý quên rồi à? Có kỳ Ý bảo sinh nhật năm nay sẽ tặng Vu Tư bánh quy đó. Với lại Ý cũng từng làm Như ăn rồi mà. Cho nên Như nghĩ là...nó giống nhau."

Tôi có nói cho Như nghe sao nhỉ?

Trong lòng vẫn còn hoài nghi rất nhiều điều, nhưng rồi tôi lại không thắc mắc nữa.

Trống lại vang lên, tôi phải về lớp.

Khi đến trước cửa lớp, tôi vô tình thấy cô bé Hoàng My lướt ngang qua mình. Con bé này kỳ quái lắm, lúc thì dễ thương vô đối, lúc thì lạnh lùng không đỡ nổi.

Nhiều lần tôi hoài nghi nó bị đa nhân cách...

Nhìn thấy Khải Tâm đang ngồi một mình, tôi liền đi đến, nghiêng đầu nhìn nó.

" Nè, mới về hả?"

Khải Tâm ngước mắt, " Ừm, vừa về thôi. Đi chơi một tí mà mặt mũi đã vui vậy rồi."

Tôi chun chun mũi, " Tất nhiên."

Cùng lúc ấy, dưới lớp nghe thấy giọng Vân Anh hét lớn đầy tức giận:

" Ai lấy mất cây lược với gương của tôi rồi? Đồ để trong cặp mà còn bị mất được à? Ai lấy thì mau trả lại trước khi tôi điên lên đấy."

Tôi với Khải Tâm đồng loạt quay đầu nhìn, chỉ thấy Vân Anh tra hỏi bạn thủ quỹ.

" Tớ không biết, cậu không tin có thể xét cặp."

Vân Anh xét thật, con nhỏ dữ như sư tử...

Xét không thấy, Vân Anh lại quát lớn lên, đòi xét cặp cả lớp. Khải Tâm là lớp phó kỷ luật nên phải đứng dậy dẹp loạn.

" Bây giờ mọi người cho Vân Anh kiểm tra thử nhé? Chứ trong lớp mà mất đồ thì không hay lắm."

Tôi cũng đồng tình với Khải Tâm, sau đó theo phản xạ nhìn vô cặp của mình.

Khải Tâm lại nói với tôi, " Cậu xét làm gì?"

" Xét cho chắc."

Khải Tâm thua tôi luôn. Nói chứ tôi cũng không kiểm tra cặp của mình làm gì cả, tôi có lấy đâu chứ.

Vân Anh xét được hết lớp cũng không tìm ra đồ bị mất, con nhỏ vẫn điên tiết lắm. Nó đứng trên bục giảng, ánh mắt nghiêng qua phía tôi, sau đó hùng hổ bước tới.

Tự tiện giành lấy cặp tôi.

" Mày chưa xét đúng không? Mày ngồi thảnh thơi nãy giờ đó."

" Tôi cần phải xét à? Tôi ham muốn gì thứ đồ rẻ tiền của cậu chứ?"

Vân Anh bị tôi chọc điên, nó lật ngược cặp tôi lại, làm rơi tất cả đồ đạc ở bên trong. Nhìn cảnh tượng đó, tôi có chút đứng hình.

Mà chuyện khiến tôi sửng sốt nhất chính là từ trong cặp tôi vừa rơi ra chiếc lược cùng với chiếc gương màu hồng.

Vân Anh trợn tròn mắt nhìn xuống đất, sau đó ném cặp tôi qua một bên.

" Mày nói xem cái này là gì? Mày mới là đứa thiếu thốn đó. Nghèo nàn dữ vậy hả? Nhưng đồ con gái thì mày lấy làm cái gì? Không lẽ lời đồn có thật à?"

Tôi siết nắm tay lại, không hiểu vì sao những thứ kia lại nằm trong cặp mình nữa.

" Tôi không có lấy."

Vân Anh vẫn vênh mặt lên, cười mỉa mai.

" Thôi đi, mọi người thấy bộ mặt của nó rồi đó. Lúc nào cũng bám theo Khải Tâm dựa hơi, đầu óc thì bệnh hoạn biến thái, chẳng có tích sự gì cả. Mày nghĩ mày ngon lắm à? Mày thích giả gái chứ gì? Sao không bận váy đi học đi?"

Nghe con nhỏ thiếu học đó nói mà tôi buồn cười chết mất thôi. Mọi người thì đều a dua mà nhìn tôi với con mắt khinh bỉ.

Chỉ có Khải Tâm là bước đến nhặt cặp của tôi lên, sau đó nói với Vân Anh.

" Có đồ rồi thì trật tự giúp đi. Cậu cứ la làng như vậy thì giám thị đến đó."

Vân Anh liếc Khải Tâm một cái.

" Mày bị nó dụ dỗ rồi à? Nó biến thái đấy. Mày có biết là nó từng hôn lén mày không? Hôm đó diễn kịch xong, hai tụi bây đi chỗ khác chơi, tao vô tình đi qua thì thấy lúc mày ngủ, thằng biến thái kia đã hôn lên mặt mày đấy."

Cả lớp khi nãy còn nhốn nhào, bây giờ thì lặng như tờ.

Ngay cả tôi...cũng ngẩn người.

Hôm đó...tôi chỉ là...tôi...

Khải Tâm xoay người nhìn tôi.

Mọi người đều nhìn tôi.

Ánh mắt của họ biến chuyển thật nhanh.

Không được, tôi không thể run sợ như vậy.

Hít sâu một hơi, tôi khẽ thở ra rồi bật cười. Dường như nụ cười của tôi làm cho Vân Anh nó kinh ngạc lắm, cũng khó hiểu nữa.

" Tôi đương nhiên rất muốn giả gái, rất muốn trở thành một đứa con gái. Nhưng mà các người có biết vì sao tôi không làm vậy không?"

" Vì tôi sợ... khi mà tôi giả gái đi học thì người ta sẽ bảo cái lớp này chỉ có mỗi một đứa con gái thôi à?"

" Cảm ơn tôi đi, vì tôi đã không dìm chết các người bởi sự xấu xí đó."

" Đừng thách tôi nữa. Khi tôi giả gái...thì tôi chắc chắn ăn đứt các người, có hiểu không?"

Nói xong, không màng đến biểu hiện kinh hãi của lũ con gái như thế nào, tôi đã đi nhanh ra khỏi lớp.

Cái lớp đó thật ô nhiễm.

Tôi chạy ào vào phòng vệ sinh, lúc này thì mới cảm nhận được một bầu không khí khác. Tim tôi đến giờ vẫn đập thật mạnh.

Tôi phải mạnh miệng như vậy không phải chỉ vì tôi mà còn vì Khải Tâm nữa. Tôi không muốn mọi người nhìn Khải Tâm bằng đôi mắt khác.

Nhưng mà sau đó...sau đó có lẽ Khải Tâm sẽ nhìn tôi bằng một đôi mắt rất khác.

" Ý."

Tiếng nấc sắp vỡ ra thì giọng của Khải Tâm lại khiến nó ngừng hẳn. Tôi cứng nhắc xoay người lại, vội vàng dụi dụi hai mắt, miệng lại cười.

" Cậu vào đây làm gì? Tôi đi rửa mặt thôi. À mà chuyện Vân Anh nói, ừm là thật đó, haha...Có phải...rất rất ghê tởm không? Lúc đó tôi thật sự không cố ý đâu. Ừm, nhưng cứ coi là..."

" Được rồi, im lặng một chút."

Khải Tâm bước đến ôm lấy tôi.

Thật ra tôi vẫn còn rất sợ, sợ Khải Tâm sẽ xa lánh tôi.

" Tôi sẽ bảo vệ cậu." Tôi ôm lấy nó, thật chặt, " Cậu đừng lo mọi người sẽ đồn đại. Tôi sẽ bảo với họ là không có chuyện đó. Tôi sẽ nhận lấy tin đồn về cho mình..."

" Tôi có nói là chúng ta không phải sao?"

"...Hở?"

Tôi ngước mắt nhìn Khải Tâm, chỉ thấy người kia mỉm cười bình thản.

Đặt xuống trán tôi một chiếc hôn thật khẽ, Khải Tâm thì thầm:

" Từ bây giờ, chúng ta sẽ là như vậy."

--------

Má Vi: Hurayyyy, hẹn hò rồi. *lặn*

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.