[Quyển 2] Ảnh Hậu Giới Giải Trí Trọng Sinh

Chương 108: Khó sinh, bé con chào đời



“Nhà họ Ôn?” Lông mày Dạ Cô Tinh nhíu lại, giống như lần đầu nghe thấy cái họ này.

“Phải! Đều là người của nhà họ Ôn! Tôi, tôi cũng lã bất đắc dĩ nên mới phải làm thế này, bọn họ bắt chồng và con tôi, tôi không có cách nào —— cầu xin cô, tha cho tôi! Cầu xin cô……”

Dạ Cô Tinh liếc ánh mắt dò hỏi về phía Minh Chiêu.

Minh Chiêu chỉ nghe thấy ba chữ “nhà họ Ôn” đã lập tức nhíu mày, nhưng rất nhanh đã trờ về gương mặt than ngàn năm không đổi: “Nhà họ Ôn, sinh ra ở Từ Châu, là gia đình giàu nhất nhì ở đó, phất lên nhờ xã hội đen, mấy năm gần đây mới chuyển sang làm ăn chân chính.”

“Vô duyên vô cớ, sao nhà họ Ôn lại làm như vậy?” Dạ Cô Tinh hỏi đúng chỗ mấu chốt.

Minh Chiêu trầm mặc, không nói gì.

Mắt Dạ Cô Tinh hơi trầm xuống, cười như không cười nhìn Minh Triệt: “Nghe người ta đồn y thuật của quỷ y xuất thần nhập hóa, thậm chí có thể cứu người chết sống lại, cũng không biết là thật là giả, trước mắt có cơ hội rồi, hay là thử xem xem?” Ánh mắt cô chuyển từ Minh Triệt đến cái bao tải đựng rắn đang ngọ nguậy kia.

Minh Triệt đột nhiên rùng mình, đây là uy hiếp thẳng thừng không thèm che giấu luôn!

Khẽ cắn môi, anh hùng không chịu thiệt trước mắt: “Nhà họ Ôn là họ hàng bên ngoại của chi thứ năm nhà họ An. Con gái thứ hai của nhà họ Ôn từ nhỏ đã ở bên cạnh bà chủ, rất được bà ấy yêu chiều……”

Dạ Cô Tinh hơi đăm chiêu, chỉ sợ mọi chuyện không đơn giản như vậy? Cho dù Kỷ Tình có thù oán sâu nặng với cô, nhưng chuyện này cũng không có quan hệ gì với nhà họ Ôn, trừ phi……

“Xem ra là nợ đào hoa của ai đó…”

Câu nói mang theo cảm xúc nhẹ nhàng rung động, rõ ràng là trong trẻo như nước, nhưng lại khiến người nghe cảm thấy như có sóng ngầm đang cuồn cuộn dâng lên……

Minh Chiêu lạnh nhạt thờ ơ, anh ta trả lời vấn đề của cô cũng không chọc đến điểm yếu của gia chủ, nên anh ta chẳng cần lo mình phải chịu phạt.

Ngược lại Minh Triệt lại rất hối hận, anh ta không ngờ suy nghĩ của cô lại nhạy bén như thế, chẳng qua anh chỉ nói “con gái thứ hai của nhà họ Ôn” thôi mà chuyện này đã lộ ra rồi.

Người trong tộc của nhà họ An, ai mà không biết, Kỷ Tình rất thích Ôn Hinh Nhã, coi cô ta là con dâu tương lai, lần trước còn kết hợp với chi thứ năm để tạo áp lực cho gia chủ, nhưng anh không những không cưới con gái nhà họ Ôn, mà còn bị An Tuyển Hoàng dốc hết sức áp chế xuống.

Vì thế, Kỷ Tình vô cùng tức giận!

Cô nàng bạch liên hoa kia của nhà họ Ôn, mặt ngoài thì mềm mỏng yếu đuối, khiến cho người ta thấy đáng thương, không ngờ sau lưng lại dám có suy nghĩ động tới Dạ Cô Tinh, dám ở dưới mắt gia chủ mà làm việc mờ ám, đúng là đáng chết mà!

Dạ Cô Tinh lạnh lùng cười, nhà họ Ôn ở Từ Châu phải không? Được lắm……

Lúc này, Tôn Nghị đi lên, nhỏ giọng báo cáo với Dạ Cô Tinh, sau đó ngay lập tức cúi người lui ra, chỉ thấy khóe môi của người phụ nữ cong lên càng rõ hơn, rất giống hoa sơn trà nở rộ, mang theo màu máu, nhưng đẹp đến nao lòng.

“Chị Dạ, người này phải xử lý như thế nào?” Vũ Cường chỉ vào Vương Tuệ, lên tiếng hỏi Dạ Cô Tinh.

Dạ Cô Tinh hời hợt nhìn qua, từ từ mở miệng, như nói thầm: “Bỏ vào bao tải.”

Cả người Vương Tuệ chấn động, đầu đập xuống đất, tiếng vang bộp bộp như tiếng một cái búa đập xuống đất: “Tôi cầu xin cô —— cô Dạ, là tôi bị ép! Tôi cầu xin cô tha cho tôi! Chồng con tôi đều đang ở trong tay nhà họ Ôn, tôi bất đắc dĩ nên mới phải làm như vậy, tôi đã bị dồn vào đường cùng…..”

Một lát sau Vương Tuệ đã đập vỡ trán, máu tươi chảy từ mũi bà ta xuống, lách tách trên mặt đất.

Mọi người nhíu mày, trong lòng có chút thương cảm ẩn chứa hận ý, chỉ có Dạ Cô Tinh, từ đầu tới cuối vẫn thờ ơ lạnh nhạt, đến lông mày cũng không hề nhăn tý nào.

Cô lạnh lùng nói: “Không nghe thấy tôi nói gì sao?”

Trong mắt Vũ Cường hơi do dự, nhưng chính sự do dự này đã cho Vương Tuệ thời gian phản ứng lại, chỉ thấy bà ta lấy trong ngực ra một con dao găm sáng bóng, ánh mắt vừa rụt rè vừa đáng thương của bà ta lập tức trở thành đáng sợ, mạnh mẽ xông lên, dâm về phía lồng ngực Vũ Cường.

Bởi vì động tác của đối phương quá nhanh, Vũ Cường bị bất ngờ, chỉ có thể trơ mắt nhìn cái dao găm đâm càng ngày càng gần vị trí trái tim mình, ngay lúc anh nghĩ rằng mình chắc chắn sẽ chết, thì một con dao phẫu thuật sắc bén bay đến với tốc độ nhanh chóng, đã rất chuẩn xác đâm vào cổ tay phải của Vương Tuệ.

Vương Tuệ bị đau nên buông tay ra theo bản năng, dao găm rơi xuống đất, bị Vũ Cường phản ứng lại đá một cái vào bụng, mạnh tới mức đá bà ta bay xa 3m đập vào góc mới dừng lại.

Tôn Nghị đi nhanh tới, dễ dàng chế ngự bà ta.

Vũ Cường xoay người, cúi đầu thật sâu với Dạ Cô Tinh: “Cảm ơn chị Dạ đã giúp tôi.” Vừa rồi con dao phẫu thuật kia là do Dạ Cô Tinh ném ra, mới bảo vệ được tính mạng của anh ta.

Dạ Cô Tinh lại chỉ thản nhiên nhìn anh ta một cái, rồi trầm mặc không nói gì.

Vũ Cường chỉ cảm thấy ánh mắt lạnh lẽo kia sắp làm anh ta đông cứng thành một tác phẩm băng điêu khắc, Dạ Cô Tinh không nói gì, anh ta cứ cúi người như vậy, như một tảng đá cứng đầu, kiên trì ngoan cố.

La Đào nhíu mày, nhìn Vũ Cường, lại chậm rãi lắc đầu, người anh em này nhìn vẻ ngoài thì hung dữ nhưng lòng dạ lại không đủ cứng rắn, tình huống phân tâm như vừa rồi là tối kỵ!

Nên bị dạy dỗ!

“Chị Dạ, rất xin lỗi!” Vũ Cường lại nói, một người đàn ông khom lưng uốn gối với một người phụ nữ, hiện giờ còn phải lên tiếng xin lỗi, Minh Chiêu và Minh Triệt liếc nhìn nhau, có vẻ như cô chủ của họ không chỉ đơn giản như những gì họ nhìn thấy…

Dạ Cô Tinh nhướng mày: “Tại sao phải xin lỗi.”

“Làm sai nên phải xin lỗi.”

“Anh sai ở chỗ nào?”

“Tôi…… Tôi không nên phân tâm, không nên không nghe theo lệnh của chị.”

Cô cười lạnh: “Xem ra anh vẫn không hiểu.”

Vũ Cường cắn răng: “Xin chị Dạ nói rõ!”

“Anh sai ở chỗ đã quá nhân từ với bà ta!”

“Nhưng bà ta là bị ép, bất đắc dĩ nên mới……”

“Bất đắc dĩ? Bà ta nói cái gì, cậu tin cái đó sao? Nếu đã đến đường cùng, sao ngay từ đầu bà ta không nói ra, chứ không phải đợi đến lúc tôi dùng hình? Nếu bà ta là bất đắc dĩ, tại sao lại mang dao găm trong người? Vũ Cường, anh đã hiểu chưa……”

Gương mặt đen thui của anh ta đỏ bừng lên, cắn chặt răng: “Tôi hiểu rồi.” Nói xong, đứng ở phía sau Dạ Cô Tinh.

Lúc này, khuôn mặt già nua của Vương Tuệ biến sắc, vết thương làm tổn thương động mạch ở tay phải của bà ta, lúc này bên cạnh bà ta đã chảy ra một vũng máu to màu đỏ tươi, trong không khí tràn ngập mùi tanh, giống như rỉ sét.

Hóa ra, lúc bà ta không cười, lại khủng bố như thế.

“Đồ khốn! Muốn giết thì cứ giết! Cô hai sẽ báo thù cho tôi! Cô ấy chắc chắn sẽ báo thù cho tôi!”

“Vậy sao?” Dạ Cô Tinh thản nhiên hỏi lại: “Bà cũng trung thành tận tâm quá nhỉ, đáng tiếc, người đó chưa chắc đã nhận tình cảm của bà đâu.”

“Cô có ý gì?”

“Nếu người kia đối xử với bà tốt như vậy, vậy sao lại sắp xếp để bà nằm vùng ở nơi nguy hiểm như thế này, để rồi chết một cách vô nghĩa?”

Mí mắt Vương Tuệ nhảy lên: “Cô câm miệng! Đừng mơ châm ngòi ly gián mối quan hệ của chúng tôi!”

“Là châm ngòi, hay là sự thật, trong lòng bà biết rõ, chỉ tiếc cho chồng và con của bà, bà cho rằng bà chết, nhà họ Ôn sẽ đối xử tốt với bọn họ sao? Nếu tôi nói chuyện này ra ngoài, bảo nhà họ An ra mặt đòi người, bà thấy, nhà họ Ôn sẽ không giao chồng và con của bà ra để làm nhà họ An nguôi giận sao??”

“Cô!” Vương Tuệ cắn chặt môi: “Đê tiện!” Bà ta nhìn chằm chằm Dạ Cô Tinh bằng ánh mắt đầy tức giận, giống như giây tiếp theo máu sẽ chảy ra từ mắt bà ta vậy.

“Cho nên, tôi mới cười bà ngu xuẩn! Bị người ta bán còn giúp người ta đếm tiền!” Ánh mắt cô nghiêm lại: “Minh Chiêu, ra tay.”

Vương Tuệ bị Minh Chiêu và Tôn Nghị kẹp chặt: “Không! Không! Cô đã đồng ý với tôi! Sẽ không tra tấn! Dạ Cô Tinh, cô là đồ tiện nhân nói không giữ lời, tiện phụ ——”

Bà ta dùng hết sức giãy dụa, cách cái bao tải rắn càng ngày càng gần, thậm chí bà ta còn nghe được tiếng rắn phun xè xè, trong đầu bà ta không ngừng hiện hình ảnh những chiếc răng nanh độc của rắn.

Cuối cùng, bà ta bị ném vào trong, ai đó đã buộc miệng của bao tải lại.

Hai mắt Vũ Cường đỏ hoe, nhặt lấy một thanh sắt, vừa đánh đã có tiếng người phụ nữ hét chói tai, vang khắp biệt thự.

Dạ Cô Tinh nghĩ, đã đến lúc cô phải tặng cho những người đó một món quà lớn rồi, nếu có đi mà không có lại, thì đúng là vô lễ!

“Mộ Lương, nghe nói gần đây anh đã bái Vương Thạch làm sư phụ, muốn làm đạo diễn à?”

Tiêu Mộ Lương nhìn cảnh thê thảm trước mắt, nhưng đáy mắt không hề dao động, người hại cô đều đáng chết!

Ngẩng đầu nở nụ cười, nhìn cô, ý cười lan đến đáy mắt: “Ừ.”

“Hiện tại đang có một vở kịch thế này, anh không muốn luyện tay à?”

“Tôi cầu còn không được!” Nói xong, anh ấy lấy một chiếc máy quay từ trong chiếc balo màu đen mà mình mang theo, ghi lại cảnh tượng này dưới góc quay rất khách quan và đẹp đẽ, khóe miệng nở nụ cười tàn nhẫn, đẫm máu.

Từ lúc anh nổ súng giết người, thì Tiêu Mộ Lương đã từng sống tạm bợ và nhục nhã trước kia đã chết, anh của hiện giờ có thể nở nụ cười tàn nhẫn nhìn sống chết, đối mặt với máu tanh, nắm quyền sinh sát trong tay, kẻ mạnh mới có thể có địa vị!

Nhân từ với kẻ địch, chính là tàn nhẫn với chính mình, đây là Dạ Cô Tinh đã dạy anh ấy, bây giờ anh ấy đã có thể vận dụng rất thoải mái!

Tiếng thét lúc đầu đã dần tắt, tới giờ đã không nghe được nữa, Dạ Cô Tinh nhìn cái bao tải đầy máu trước mặt, hai mắt híp lại, tất cả những người muốn hại con cô, đều phải xuống địa ngục!

“Chị Dạ, đã chết rồi. Xử lý thi thể như thế nào bây giờ?” Vũ Cường thu thanh sắt lại, nhìn Dạ Cô Tinh hỏi.

“Quăng cho chó ăn đi!” Tôn Nghị xì một tiếng khinh thường, dám làm anh em của anh ta bị thương, thì chết cũng không đủ đền!

Dạ Cô Tinh lắc đầu, ánh mắt thâm trầm: “Trò hay như thế này, có người còn chưa tới xem, cần gì phải vội vã kết thúc chứ?”

Anh Tử Lạc gật đầu với cô: “Dì nhỏ yên tâm, đã sắp xếp xong rồi, lần này, nhất định phải khiến cho tiện nhân đó đến được mà không về được”

Dạ Cô Tinh bình tĩnh mỉm cười, Lạc Địch, vở kịch này do cô bày ra, không đến xem thì thật đáng tiếc……

Giây tiếp theo, nụ cười của Dạ Cô Tinh cứng ngắc trên khóe môi, một trận đau ập tới, hai tay cô ôm bụng, lảo đảo lui về phía sau hai bước, đúng lúc đập vào lồng ngực ấm áp của Tiêu Mộ Lương ở phía sau.

Lúc này Tiêu Mộ Lương mới nhận thấy có gì không đúng: “Cô Tinh? Em làm sao vậy?”

Mọi người xúm lại.

Dạ Cô Tinh hít sâu không ngừng tự nhắc nhở bản thân phải bình tĩnh, nhưng lông mày không nhịn được cau lại, lồng ngực kịch liệt lên xuống, cơn đau ở bụng càng lúc càng rõ ràng, cô giống như con cá đang bơi dưới nước bị ném lên bờ, phải hít từng ngụm dưỡng khí.

Cô nắm chặt tay của Tiêu Mộ Lương, sắc mặt tái nhợt như tờ giấy, mồ hôi lạnh trên trán cô từ từ chảy xuống, Dạ Cô Tinh cố gắng khiến cho giọng mình không run rẩy: “Mau, mau gọi Trương Lị! Tôi sắp sinh!”

“Hả?” Mọi người đều ngây ngốc, Vũ Cường thô lỗ gãi đầu: “Đây, đây không phải là giả vờ sao? Sao lại như thế này……”

Dạ Cô Tinh trừng mắt nhìn anh ta, nghiến răng nghiến lợi: “Lần này là thật!”

“Cái, cái gì?”

Cơn đau hơi dịu xuống, Dạ Cô Tinh nhẹ nhàng thở phào một cái, khóe môi run lên: “Lạc Lạc, dùng điện thoại của dì gọi cho bác sĩ Trương Lị, mời cô ấy tới đây! Lạc Địch lúc nào cũng có thể đánh tới, cháu tự mình đi đón đi!”

Sau đó quay sang đám người Minh Chiêu, Tôn Nghị, ánh mắt nghiêm túc: “Hãy bảo vệ biệt thự!”

Cuối cùng nói với Minh Triệt: “Anh đi kiểm tra thiết bị và thuốc, tôi sợ có người đã động tay động chân.”

Sắp xếp công việc của mọi người đâu vào đấy: “Lạc Lạc, con bảo mấy người Dạ Tứ án binh bất động, chờ Lạc Địch tới…… hơn nữa!”

Một cơn đau nữa lại ập tới, móng tay Dạ Cô Tinh bấm vào lòng bàn tay Tiêu Mộ Lương: “Mộ Lương, anh dìu em, em phải đi đi lại lại……”

Lúc Trương Lị tới, Dạ Cô Tinh đã được Tiêu Mộ Lương dìu đi dọc biệt thự 2 vòng rồi.

Vừa vào cửa, đã thấy vệt máu loang lổ khắp nơi, Trương Lị bị dọa sợ, ánh mắt cô ấy chuyển qua trên người Dạ Cô Tinh, vẫn chưa thấy máu, chỉ có nước ối chảy từ trên đùi cô xuống đất, ướt cả váy.

Minh Triệt từ trong phòng phẫu thuật đi ra: “Đã kiểm tra rồi, dao phẫu thuật, kìm phẫu thuật, cả thuốc cần dùng đều đã đối thành đồ mới không có gì vấn đề.”

Trong lòng Trương Lị cũng biết giờ không phải lúc hỏi nhiều: “Hai người giúp tôi dìu cô ấy vào phòng phẫu thuật! Mau!”

Dạ Cô Tinh nhìn thẳng vào Trương Lị, đầu đổ đầy mồ hôi, giọng lại vô cùng rõ ràng: “Tôi, phải, sinh, thường.”

“Được, tôi sẽ cố hết sức.”

Dạ Cô Tinh nằm trên bàn phẫu thuật, hai chân mở ra, hai người còn lại đi theo Trương Lị gọn gàng đi lại chuẩn bị dụng cụ và thuốc men cần thiết.

“Cổ tử cung đã mở, tình hình tốt hơn tôi nghĩ, nếu muốn sinh thường thì dùng thêm sức đi!”

Dạ Cô Tinh cắn chặt răng, nghiêm túc gật đầu!

Khóe mắt nóng lên, cô nhớ tới An Tuyển Hoàng, trong lòng càng không ngừng mắng anh, mắng anh khốn nạn, mắng anh cầm thú, nhưng đôi môi lại cắn chặt.

Cô biết rõ, lúc nào Lạc Địch cũng có thể tìm tới cửa, cũng biết rất có thể mình sẽ phải chết trên bàn phẫu thuật, nhưng cô phải tỉnh táo!

Tỉnh táo đối diện với đau đớn, tỉnh táo chờ đợi con của cô chào đời!

“Aaaaa ——”

Có tiếng kêu đau vang lên, nhưng giây tiếp theo cô đã nuốt những tiếng hét đó vào, không còn la hét, chỉ nghe thấy tiếng thút thít.

Trương Lị không đành lòng, nước mắt bắt đầu rưng rưng: “Cô Tinh, em bé quá lớn, mổ đi!”

Toàn thân Dạ Cô Tinh đổ đầy mồ hôi, mồ hôi chảy dài trên cổ và trán, tóc và quần áo ướt đẫm, nhưng cô vẫn lắc đầu: “Tôi phải —— tự mình sinh!”

“Vậy cô phải dùng sức! Dùng sức đi!”

Dạ Cô Tinh hít thở sâu, cắn răng, sức lực của cô gần như cạn kiệt, đồng thời trong cơn đau xé lòng, cô chỉ cảm thấy có thứ gì đó trượt ra khỏi cơ thể mình.

Trong tích khắc ấy, tiếng khóc của đứa bé vang lên, lúc này cô mới nhẹ nhàng thở phào một cái.

“Không được! Không được ngủ! Cô còn một đứa con nữa! Cô quên rồi à? Còn một đứa nữa!”

Mắt Dạ Cô Tinh cứng lại, cách một cánh cửa phòng phẫu thuật, cô loáng thoáng nghe được tiếng súng vang lên, không! Cô không được ngủ!

Dùng hết toàn lực, dùng hơi sức cuối cùng, cô cắn răng, và một cảm giác bong tróc phát ra.

Lại một âm thanh bốp bốp nữa vang lên, trong mơ hồ cô nhìn thoáng qua 2 cô hộ lý, một trong số họ đang ôm đứa bé với tư thế úp ngược chân lên, trong khi người kia vỗ vào mông đứa bé một cách nhịp nhàng.

Đứa bé nhỏ như vậy, chỉ dài bằng chiếc đũa, đây là con của cô sao?

Nhưng sao nó không khóc?

Dạ Cô Tinh cảm thấy căng thẳng, nhưng 1 giây sao lại nghe thấy tiếng khóc nho nhỏ như tiếng mèo kêu.

Trương Lị nhìn cô: “Chúc mừng cô, mẹ tròn con vuông.”

Dạ Cô Tinh cười cười, đang chuẩn bị đứng dậy, thì cửa phòng phẫu thuật lại bị người ta đẩy ra, người tới mặc quần áo vô khuẩn thật dày, nhưng chỉ cần liếc mắt một cái, Dạ Cô Tinh vẫn nhận ra anh——

Khóe mắt cô nóng lên, nước mắt không kìm được rơi xuống, trên khuôn mặt tái nhợt của người phụ nữ nở một nụ cười.

Cô thì thầm: “Hoàng, anh đã về……”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.