[Quyển 2] Ảnh Hậu Giới Giải Trí Trọng Sinh

Chương 20: Dạ Tam Chử Vưu, Tề Dục tới thủ đô



Buổi chiều có hai môn thi, một môn là “Nhiệt lực thống kê”, môn còn lại là “Thí nghiệm vật lý cận đại”.

Dạ Cô Tinh đều là vào phòng cùng với tiếng chuông vang, thời gian thi chưa được một nửa đã nộp bài ra về, các thí sinh và giám thị thấy vậy cũng đều là mắt chữ A miệng chữ O.

Ngày thi cuối kỳ đầu tiên của đại học Bắc Kinh, kinh ngạc phát hiện ra sinh viên giỏi cực phẩm, chưa tới bốn mươi lăm phút đã dứt khoát nộp bài thi, tiêu sái rời đi, mọi người chỉ thấy bóng lưng mảnh khảnh thẳng tắp của cô, thẳng đứng như một cành sen trong trẻo.

Vừa ra khỏi phòng thi, vừa vặn gặp phải Diêm Đông Bình đang đi kiểm tra, đằng sau còn có mấy giảng viên trong khoa vật lý.

"Này! Em kia, trong thời gian thi, sao em lại lang thang khắp nơi thế kia?!" Một giảng viên nam đi phía sau Diêm Đông Bình quát lên.

Tất cả mọi người bị hấp dẫn ánh mắt, nhìn hết sang phía Dạ Cô Tinh.

Chỉnh chỉnh lại khăn quàng cổ trên cần cổ, Dạ Cô Tinh nhàn nhạt cười, thong dong trả lời: "Em đã nộp bài thi rồi."

Sau đó, gật đầu nhẹ với Diêm Đông Bình, Diêm Đông Bình mỉm cười hòa nhã.

Vị giảng viên kia vô thức nhìn đồng hồ trên tay, mi tâm bỗng nhiên nhăn lại, "Thời gian bắt đầu thi còn chưa đến bốn mươi lăm phút mà em đã nộp bài??" Hiện giờ những sinh viên này, thực sự là càng ngày càng kỳ cục, không biết làm thì viết chữ như gà bới, làm qua loa cho xong rồi trực tiếp nộp lên.

Dạ Cô Tinh gật đầu, cô đã làm xong đương nhiên sẽ nộp bài, có vấn đề gì sao?

Ai biết vị giảng viên nam kia lại bị vẻ mặt không cho là đúng của cô kích thích, đột nhiên hét lên: "Em có thái độ gì đó? Nếu đã vào được đại học Bắc Kinh cũng giống như vào một trường học cao cấp, nên học cho hẳn hoi, nghiêm túc với cuộc thi! Đừng cho rằng vào được đại học rồi là có thể lười biếng!"

Dạ Cô Tinh không hiểu tại sao lại bị mắng, nhưng cũng biết đây là vấn đề chung của các giảng viên, thích dạy dỗ người khác hay gì, cô có thể hiểu được, cũng không hề tức giận, chỉ là mở miệng giải thích: "Em làm bài xong, nộp rồi mới ra..."

"Làm xong rồi? Em cho rằng lấp đầy vào các chỗ trống là có thể gọi là làm xong rồi à? Đám trẻ các em cả ngày chỉ nghĩ xem làm thế nào để nói dối qua cửa, lừa trên gạt dưới." Nhớ tới mấy sinh viên trước bị bắt vì gian lận, ông ta chợt thấy tức giận mà không chỗ phát tiết, giọng điệu cũng càng nghiêm khắc: "Nếu không thì là đi đường ngang ngõ tắt, quả thực là không có thuốc trị!"

Dạ Cô Tinh cảm thấy rất cạn lời, vị giảng viên này có phải là quá chủ quan thích áp đặt rồi không! Cô còn chưa nói xong, ông ta đã dựa theo tưởng tượng của mình mà mở rộng rồi phát triển câu chuyện, nhưng nể mặt Diêm Đông Bình, cô không muốn tranh luận.

"Nếu như không có chuyện gì, vậy em xin phép đi trước ạ." Cô đeo ba lô lên sau lưng, giọng nói nhàn nhạt.

Diêm Đông Bình khua khua tay, đang muốn mở miệng nói, nhưng không ngờ tới đồng nghiệp bên cạnh vẫn tiếp tục mắng nhiếc—— "Mọi người nhìn xem! Đây chính là sinh viên khoa vật lý hạt nhân của chúng ta đó! Nước lửa không vào, dầu muối không ăn! Quả thực... Quả thực chính là phá hủy tinh thần học tập trong trường học!"

Lời này đã có chút nặng nề rồi, Dạ Cô Tinh vốn là đã nhân nhượng cho khỏi phiền phức, không muốn tranh luận với ông ta, nhưng bị người dán cho cái mác "phá hủy tinh thần học tập trong trường học", nếu như cô còn tiếp tục in lặng, phỏng chừng có thể đi làm cái túi trút giận luôn được rồi!

Cười lạnh xoay người lại, trên gương mặt cô lóe lên sự sắc bén: "Thưa thầy, làm một học giả nghiên cứu vật lý hạt nhân, em nghĩ thầy hẳn là rõ ràng, cái gì gọi là nghiêm cẩn. Trước khi đưa ra bất kỳ kết luận nào, vẫn là xin thấy căn cứ vào thực tế, phải tránh chủ quan kết luận!"

"Em! Em vậy mà còn cãi lại?!"

"Đầu tiên, em tự thấy rằng em không làm bất cứ điều gì vi phạm kỷ luật kỳ thi, còn nữa, quy chế thi của trường có quy định, sau khi bắt đầu thi ba mươi lăm phút thí sinh có thể nộp bài." Đôi mày thanh tú nhướng lên, Dạ Cô Tinh hỏi lại: "Thầy thấy có vấn đề gì không?"

"Em..." Không ngờ cô sinh viên này vậy mà lại nhanh mồm nhanh miệng như vậy, có lý lẽ có chứng cứ, quả thực, nộp hay không nộp là chuyện của sinh viên, nhưng làm một người trong ngành giáo dục, ông ta cần phải tiến hành khuyên răn với loại hành vi qua loa cho xong chuyện này, dù sao kiến thức của chuyên ngành vật lý hạt nhân này rất khó, lại thêm đề thi là Diêm Đông Bình ra, độ khó tăng lên rất nhiều, ông ta không tin một sinh viên lại có thể hoàn thành được bài thi trong bốn mươi phút, cho nên ông ta đinh ninh sinh viên trước mắt này là đã học hành không tử tế lại còn cãi cố!

Một giảng viên ở bên cạnh thấy thế, vội vã kéo kéo ống tay áo của đồng nghiệp, ý bảo ông ta bớt tranh cãi, thật ra sinh viên này có thể nộp bài thi trong thời gian ngắn như vậy, bà tuyệt không hề ngạc nhiên, bởi vì bà là giám thị của môn thi “Lượng tử cơ học” sáng nay của Dạ Cô Tinh—— Chu Lê!

"Cô Chu, chị kéo tôi làm gì? Sinh viên bây giờ thực sự là càng ngày càng coi trời bằng vung! Không nói cho các em ấy biết mà sửa, thì cái đuôi có thể nâng lên tận trời luôn rồi!"

"Khụ khụ... thật ra sáng nay em sinh viên này cũng nộp bài thi sớm, hơn nữa đáp án đều..."

"Cái gì?? Buổi sáng cũng nộp bài thi sớm?? Vậy, vậy là hỏng bét rồi, tôi đã làm giảng viên ở đại học Bắc Kinh này mười mấy năm rồi, còn chưa từng thấy qua loại sinh viên lười biếng như vậy..."

"Không phải, anh nghe tôi nói trước đã! Ý của tôi là tuy rằng em sinh viên này nộp sớm, nhưng đáp án đều đúng hết! Hầu như không có lỗi sai nào! Sáng nay sau khi thi xong môn “Lượng tử cơ học”, không phải anh cũng cho hẳn chín mươi chín điểm sao? Chính là sinh viên này..."

Vị giảng viên nam kia như bị sét đánh: "Cô, cô nói sinh viên này, chính là em sinh viên tên Dạ Cô Tinh kia??" Ông ta vô thức liếc nhanh về phía Diêm Đông Bình, đã thấy sắc mặt ông âm trầm bất thiện.

Toang rồi! Toang rồi! Ông ta thế mà lại đi dạy dỗ sinh viên mà giáo sư Diêm Đông Bình đắc ý!

Từ sự kiện thư mời tham gia phòng thí nghiệm kia đã không khó để nhìn ra, Diêm Đông Bình rất coi trọng và bao dung với đệ tử quan môn này, sáng hôm nay lúc mấy giảng viên tụ lại một chỗ chấm bài thi, chính mình còn cho một con điểm chín mươi chín cao ngất, chưa từng có trong tiền lệ môn “Lượng tử cơ học” này!

Lúc này tất cả các giảng viên khác đều kinh ngạc rồi, từng giảng viên đều đã tiến hành kiểm duyệt với bài thi này, nói thật, bọn họ thật sự là không hề soi ra được một lỗi sai nào, ngay cả điểm duy nhất bị trừ đi cũng là do lỗi chính tả!

Vốn dĩ loại lỗi chính tả này hầu như không đáng kể trong các bài thi khoa học và kỹ thuật, nhưng đối với bài thi hoàn mỹ này, cũng không thể trách giảng viên không ưa thì dưa có dòi được, dù sao full điểm vẫn là quá dọa người, phải tìm mọi cách để hạ con số ấy xuống.

Đối với sinh viên ưu tú như vậy, đương nhiên các giảng viên rất có hứng thú, lặng lẽ phá bỏ đường niêm phong, cái tên Dạ Cô Tinh thực sự rất xa lạ với họ, trước đây cũng chưa từng nghe thấy khoa vật lý hạt nhân có nhân vật cấp bậc đại thần như vậy, vẫn là có một vài giảng viên tin tức nhanh nhạy phản ứng lại kịp, đây chẳng phải là sinh viên chưa tốt nghiệp đoạn thời gian trước được giáo sư Diêm gửi lời mời tham gia phòng thí nghiệm sao!

Lúc này mọi người mới giật mình hiểu ra, thì ra là quan môn đệ tử của giáo sư Diêm!

Đoạn thời gian trước, chuyện này có thể nói là sôi sùng sục, nghe nói còn kinh động đến cả hiệu trưởng và chi bộ đảng, đương nhiên tất cả mọi người đều đã nghe qua tin tức này.

Không ngời tới, viên ngọc trai trong đám sỏi này đã bị Diêm Đông Bình giành về trước.

Thật đúng là đỏ mắt của đỏ mắt, hâm mộ của hâm mộ.

Chỉ thấy trên gương mặt luôn cứng nhắc của Diêm Đông Bình vậy mà lại treo một tia dịu dàng lạ kỳ, giọng nói nhẹ nhàng, từ một vị học giả nghiêm khắc trong một giây hóa thân thành một người hiền lành, bỏ lại nhóm người phía sau, trực tiếp đi đến phía học trò của mình, trong mắt cũng sáng hơn: "Em thi xong rồi à?"

Dạ Cô Tinh gật đầu cười, nào còn thái độ tranh biện có lý, sắc bén không nhường nửa bước như vừa nãy: "Dạ thi xong rồi ạ."

"Chuyện lần trước đề cập với em đã suy nghĩ đến đâu rồi? Mặc dù chỉ là một cuộc thi vật lý trong nước, nhưng cũng xem như là cơ hội khó có được, rất có lợi cho sự phát triển của em sau này."

Lúc này Dạ Cô Tinh không chút do dự nào, đồng ý cực kỳ sảng khoái, Diêm Đông Bình mừng đến mức mặt tươi như hoa, dường như rất sợ cô đổi ý, vội vã dẫn nhóm người kiểm tra rời đi.

Thật ra, mục đích chủ yếu của cô vẫn là tham gia hội nghị thượng đỉnh của hắc đạo phía Nam, thi thố chẳng qua chỉ là thuận tiện mà thôi.

Có thể bớt được bao nhiêu phiền phức! Nhân lúc bây giờ bụng còn chưa nhô cao, cô muốn tranh thủ hành động, chờ qua một hai tháng nữa, phỏng chừng cũng chỉ có thể yên tâm chờ sinh rồi.

Lấy xe xong, Dạ Cô Tinh đi đến khách sạn một chuyến trước, không lâu sau đó, bóng dáng Chử Vưu lập tức xuất hiện trước mặt cô.

Áo khoác gió màu đen, cùng màu với khăn quàng cổ dài, cộng với vóc người hoàn hảo của người đàn ông, cùng với gương mặt đường nét sắc xảo cứng rắn, tuy rằng đã hết mực khiêm tốn, nhưng vẫn thu hút ánh nhìn tò mò của đám đông người.

"Lạnh chết anh rồi..." Chử Vưu mở cửa xe, ngồi vào vị trí ghế phụ.

Dạ Cô Tinh khởi động xe, chạy về phía ngoại thành: "Không phải ở Nga còn lạnh hơn ở đây sao?"

Chử Vưu bĩu môi: "Em đúng là cái đứa vô lương tâm, cũng không biết quan tâm anh một chút."

Dạ Cô Tinh nhướng mày, mắt lộ ra vẻ ghét bỏ.

"Ôi chao ôi chao ôi chao! Em có ý gì đấy? Lần trước em đấm anh một cái kia, anh còn chưa tính sổ với em đâu!"

"Rõ ràng là anh cam tâm tình nguyện để cho em đánh!"

"Hì hì... còn không phải là do anh muốn lừa tiền của tên đàn ông nhà em sao!"

Dạ Cô Tinh lạnh lùng hừ một cái, "Mơ đẹp ghê ha!"

"Nè nè! Đây còn chưa có kết hôn đâu! Khuỷu tay đã muốn chống ra ngoài rồi?"

"Đúng là miệng chó không thể mọc ra ngà voi!"

Hai người anh một câu tôi một câu, giống như trở về thuở ban đầu, trở về khoảng thời gian ở bên cạnh sư phụ, khi đó, anh ta gọi cô là Nhất Nhất, cô kêu anh ta là Tam Tam, hai người cả ngày chỉ thích đấu võ mồm với nhau!

Dạ Cô Tinh cũng không ngờ, thì ra Chử Vưu đúng là Dạ Tam! Chẳng trách nào, cô luôn cảm thấy đôi mắt màu hổ phách ấy rất quen thuộc, chỉ là theo tuổi tác tăng dần, màu hổ phách ấy lại càng trở nên nồng đậm.

Cô nhớ rõ, khi sư phụ mới dẫn anh ta về, mắt của anh ta là màu nâu sẫm gần giống như màu đen, chỉ có dưới ánh mặt trời mới có thể khúc xạ ra ánh sáng màu hổ phách, đây cũng là một trong những nguyên nhân vì sao lần đầu tiên Dạ Cô Tinh nhìn thấy Chử Vưu, dù có cảm thấy quen thuộc, nhưng lại không hề nghĩ tới Dạ Tam.

Còn có một nguyên nhân khác, phía bên phải cổ Dạ Tam có một vết sẹo to bằng nắm tay, đó là dấu vết năm đó đi dã ngoại huấn luyện sinh tồn, anh ta vì cứu cô mà bị lửa trại làm bỏng, mà Chử Vưu bây giờ lại không có.

Tròn mười năm, bọn họ đều đã thay đổi, cô thay hình đổi dạng, dùng một thân thể khác, Dạ Thất cũng đã không còn là đứa trẻ bụ bẫm năm nào, mà Tam Tam theo thời gian trôi đi, ngũ quan càng thêm góc cạnh, hoàn hảo lại thâm thúy.

Sư phụ từng nói, Tam Tam là con lai, bọn họ cũng không tin, bởi vì khi anh ta còn bé, mũi tẹt tẹt, bởi vì suy dinh dưỡng trong thời gian dài, da vàng như nến, chỉ có cặp mắt thâm thúy kia của anh ta mới mơ hồ có bóng dáng của một đứa con lai, nhưng lại bị mọi người cho rằng đó là "xanh xao vàng vọt”.

Khi ánh mắt lướt qua cần cổ trắng ngần của anh ta, ánh mắt Dạ Cô Tinh lóe lên dao động, đã từng, vì vết sẹo kia mà cô đã hổ thẹn rơi lệ không biết bao nhiêu lần, mà nay, tất cả đều đã bị xóa đi, đột nhiên cô cảm thấy có chút buồn vô cớ.

Trải qua mười năm dài dằng dẵng, bọn họ vẫn còn có thể là bọn họ của trước đây sao?

Dạ Cô Tinh nghi ngờ, đáy lòng bỗng nhiên sinh ra một tia hoảng sợ, nếu như, bọn họ cũng thay đổi...

Giống như cảm nhận được sự quan sát của cô, trong mắt Chử Vưu bịt kín một tầng sương mù, ánh mắt thẳng tắp nhìn về nơi xa xăm, giơ tay lên xoa xoa vị trí bên phải cổ: "Nhất Nhất, em biết không? Năm đầu tiên bị sư phụ đưa đến Nga, anh giống như phát điên, tìm cách liên lạc với mọi người, nhưng cho dù anh có liên hệ qua viễn thông hay là viết thư, tất cả các phương thức đều thử qua, tất cả đều thất bại. Sau đó, anh bắt đầu nhận rõ hiện thực, anh nghĩ, chờ đến khi mình lớn mạnh rồi, chẳng phải là có thể trở về bên cạnh mọi người mà không bị cản trở gì sao..."

"Tam Tam..." Trong mắt bỗng thoáng qua một nỗi buồn, lúc đầu, cô oán giận, oán giận sư phụ đều đưa bọn họ đi, chỉ còn duy nhất một mình cô ở lại, sau đó, sư phụ cũng không hề báo trước mà mất tích, đến một người để oán giận cô cũng không còn nữa rồi...

Chử Vưu lại nhàn nhạt cười, đôi mắt màu hổ phách trở nên rực rỡ: "Sau này, anh được cha ruột tìm thấy, trở thành cậu Ba của Chiến Phủ, danh lợi, quyền thế, tiền tài dường như cái gì cũng có rồi, nhưng rốt cuộc vẫn là không tìm được mọi người."

"Vết sẹo kia..."

"Năm thứ hai về Chiến Phủ, anh làm giải phẫu loại bỏ vết sẹo, em có biết vì sao đến cả trong mơ anh cũng muốn loại bỏ vết sẹo này không?"

Tay cầm vô lăng của Dạ Cô Tinh của đột nhiên căng thẳng, thân xe bỗng hơi lạc đi, cô lập tức lấy lại tinh thần, ổn định thân xe, lúc này mới dần dần thả lỏng: “...Vì sao?"

Chử Vưu nghiêng người nhìn sang người bên cạnh, trong đôi mắt như lưu ly tràn đầy vẻ cưng chiều: "Nhỏ ngốc! Anh biết em đang lo lắng cái gì, tuy đã qua mười năm, nhưng tình hữu nghị giữa mười sáu người chúng ta vĩnh viễn không bao giờ thay đổi! Em mãi mãi là Nhất Nhất được bọn anh cưng chiều nhất, yêu thương nhất!"

Trong nháy mắt đó, sự lo sợ về ý đồ tiếp cận của người đã lâu không gặp, ngay cả nỗi sợ hãi yếu ớt trong trái tim cô cũng bị cuốn trôi, Dạ Cô Tinh khụt khịt mũi, lộ ra gương mặt tươi cười rạng rỡ.

Cô tin rằng, bọn họ chưa từng thay đổi!

Một đường lái xe đưa Chử Vưu đến bến tàu phía nam thành phố, ngày hôm nay, đích thân Dạ Thất hộ tống lô súng ống đầu tiên do nhà máy quân sự sản xuất đến.

Bởi vì xảy ra chuyện bang Cá Mập mai phục bến tàu phía bắc thành phố trước đó, Dạ Cô Tinh lệnh cho Dạ Thất cố ý làm chậm hành trình lại, cập bến trễ tròn một ngày, địa điểm cũng từ bến tàu phía bắc thành phố đổi thành bến tàu phía nam.

Khi cô và Chử Vưu đến, đám người Tôn Nghị đã dàn sẵn trận địa chờ đón kẻ địch, để ngăn chặn sự việc lần trước phát sinh lần thứ hai, Tôn Nghị đã sai người lục soát xung quanh một lượt, vẫn chưa phát hiện có gì khác thường.

"Chị Dạ."

"Tình trạng thế nào rồi?"

"Anh Thất vừa mới gọi điện thoại tới, khoảng chừng mười lăm phút nữa là cập bến."

Khẽ gật đầu, mười lăm phút sau, ba chiến thuyền lớn cập bến, thân thuyền treo dòng chữ "du thuyền ngắm cảnh" để che giấu tai mắt người khác.

Tôn Nghị vội vã dẫn người lên thuyền dỡ hàng, Vũ Cường dẫn người dò xét bốn phía, còn La Đào tổ chức cho người vận chuyển, ung dung quan sát mọi thứ, trong mắt Dạ Cô Tinh lóe lên vẻ hài lòng.

Chỉ không bao lâu nữa thôi, tin rằng Hoành Dạ sẽ càng tốt hơn.

Chử Vưu cũng im lặng quan sát hết thảy xung quanh, tối hôm qua anh ta vừa liên hệ với Dạ Thất, nên đã biết được rất nhiều chuyện của Nhất Nhất.

Anh ta vẫn luôn vững tin rằng cô sẽ không bình thường!

Mà chuyện làm anh ta ngạc nhiên nhất lại là chuyện của cô với An Tuyển Hoàng, khi nghe Dạ Thất tường thuật xong, anh ta có loại xúc động muốn rút súng bắn chết tên An Tuyển Hoàng kia, không vì cái khác, chỉ đơn giản là anh dám làm cho Dạ Cô Tinh to bụng, đáng chết trăm ngàn lần!

Mẹ nó! Người mà bọn họ luôn cưng chiều che chở lại phải sinh con giúp người đàn ông khác?!

Giống như trân bảo nâng trong bàn tay, có một ngày lại bị người khác nhớ nhung, không chỉ có như vậy, còn gặm một miếng, rồi khoe khoang với bọn họ—— của tôi của tôi của tôi!

Nghĩ như thế nào cũng không thoải mái! Nghĩ như thế nào cũng đều ấm ức!

Nhất Nhất nhà mình lại còn không danh không phận nữa chứ!

Bởi vậy, Chử Vưu đã đưa ra một quyết định trọng đại ——cuộc làm ăn này, anh ta, không, làm, nữa! Cho gã sốt ruột chết! Hừ!

An Tuyển Hoàng còn chẳng biết sao mình lại vô duyên vô cớ làm cho cậu Ba của Chiến Phủ tức giận, khiến cho người bên anh thiếu súng ống đạn dược mất vài ngày, chờ đến lúc tra rõ chân tướng, lại không thể không bị cưỡng bách chấp nhận Chử Vưu tăng giá!

Ho khan một cái... Dù sao chuyện này, là anh đuối lý...

Ai bảo cái đó của anh, đưa vào cái đó của cô, cuối cùng mới có hai cái đó, mặc dù là anh bị ép buộc, những vẫn như cũ bụng làm dạ chịu... bụng làm dạ chịu...

Chuyện làm cho Dạ Cô Tinh ngạc nhiên là, ngoài Dạ Thất ra, cha con Tiền Kỳ Bân vậy mà cũng tới.

Trong nháy mắt nhìn thấy cô, trong cặp mắt vô dục vô cầu kia của Tề Dục đột nhiên bùng lên một ánh sáng mãnh liệt, hai tay nắm lấy chỗ để tay của xe lăn đột ngột nổi lên gân xanh, cuối cùng lại ngay sau lúc Diệp Cô Tinh mở mắt, bỗng nhiên yên tĩnh lại.

Nụ hôn trộm đó đã trở thành ma chướng mà anh ta mãi mãi không thể thoát ra được, có thể cả đời này, đều phải tiếp tục vướng mắc như vậy...

Nhưng, anh ta không hối hận.

Đến khách sạn đã được sắp xếp từ trước, sau khi Tiền Kỳ Bân đưa Tề Dục vào phòng, thì muốn nói chuyện một mình với Dạ Cô Tinh.

Hai người tới khu vườn hoa phía sau khách sạn.

"Bác Tiền, có lời gì cứ trực tiếp nói."

Dạ Cô Tinh đi thẳng vào vấn đề như vậy, ngược lại Tiền Kỳ Bân không cần dùng tới lý do từ chối đã chuẩn bị trước đó.

Than nhẹ một tiếng, ông ta không thể không thừa nhận, đây là một cô gái vô cùng ưu tú, không kiêu căng ngạo mạn, có lễ có tiết, một tiếng "bác Tiền" đã khiến cho ông ta ấm lòng hơn, thậm chí ông ta có thể cảm nhận được sự chân thành của cô, đây cũng là một trong những nguyên nhân ông ta đồng ý giúp cô.

Mắt nhìn người của Dục rất tốt, bạc tình như nó, nhưng lại rung động với cô gái trước mắt này.

Làm một người cha, trong khoảng thời gian này, ông ta vừa vui vừa buồn, vui chính là cuối cùng con trai mình cũng học được cách yêu người khác, không còn là dáng vẻ vô dục vô cầu như trước đây; Buồn chính là, nó chỉ thích cô gái trước mắt này, từ nay về sau chẳng còn tự do mà đau khổ trong lồng sắt, khó có thể tự thoát khỏi!

Ánh mắt xẹt qua phần bụng hơn nhô lên của cô, trên gương mặt lạnh lùng cứng rắn của Tiền Kỳ Bân hiện ra chút ấm áp, trước đây, vợ ông cũng không ngại cực khổ như vậy mà sinh con cho ông, nhưng chung quy không thể bảo vệ tính mạng của bà ấy, cũng khiến cho con trai ông trở thành một người tàn tật.

"Cô gái, tôi bắt mạch giúp cô nhé?" Tiền Kỳ Bân cẩn thận hỏi.

Thậm chí Dạ Cô Tinh có thể nghe ra chút bi thương nhè nhẹ trong lời nói của ông, nói vậy, hẳn là ông nhớ tới người vợ đã mất của mình rồi...

Cười nhạt gật đầu, cô tao nhã ngồi xuống chiếc ghế gỗ ở bên cạnh, vươn ra một phần cổ tay trắng muốt: "Làm phiền rồi."

Tiền Kỳ Bân duỗi tay bắt mạch, lại đột nhiên biến sắc...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.