[Quyển 2] Ảnh Hậu Giới Giải Trí Trọng Sinh

Chương 21: Sự chuyển động tuyệt vời của sinh mệnh



Khi Dạ Cô Tinh trở về biệt thự, trời vẫn còn tối, An Tuyển Hoàng vẫn chưa trở về, Nguyệt Vô Tình và những người khác cũng không có ở đó, thím Vinh thì còn đang bận làm bữa tối.

“Cô chủ, cô đã về.” Thím Vinh đứng trong phòng bếp mỉm cười chào cô.

Dạ Cô Tinh nhàn nhạt gật đầu, cởi áo khoác, đi tới sô pha ngồi xuống, vừa quay đầu lại, khóe môi hiện lên một đường cong kỳ lạ, mang theo vẻ lạnh lùng cùng uy nghiêm: “Thím Vinh, thím cũng coi như là người làm lâu năm trong nhà họ An đúng không?” Dạ Cô Tinh cầm lên một tờ tạp chí, nhàn nhạt lật xem, nhân tiện hỏi.

Thím Vinh cười hiền hậu, trong mắt hiện lên một tia tự hào, “Cũng không phải là lâu năm gì, nhưng tính kỹ thì cũng đã gần mười năm rồi...”

Dạ Cô Tinh hơi nhướng mày, môi đỏ mọng khẽ nhếch, “Vậy thím có nhìn thấy bà An bao giờ chưa?”

An Tuyển Hoàng vẫn chưa kết hôn, vậy từ “bà An” này chắc là đang ám chỉ Kỷ Tình.

Ánh mắt thím Vinh lóe lên môt tia sáng, nở nụ cười, nói: “Bà chủ của nhà họ An là người có thân phận vô cùng cao quý! Phận người ăn kẻ ở như tôi làm sao có thể gặp mặt được chứ? Cô chủ chê cười rồi....”

Dạ Cô Tinh gật đầu, nụ cười vẫn không đổi, "Nếu có cơ hội gặp được bà ấy, nhớ giúp tôi chào hỏi một tiếng.”

Sau đó, không cần biết thím Vinh có phản ứng gì, cô đặt tờ tạp chí trên tay xuống, đứng dậy đi thẳng vào phòng ngủ.

Thím Vinh khẽ giật mình trong lòng, luôn cảm thấy trong lời nói của Dạ Cô Tinh hình như có ẩn ý gì đó, nhưng sau khi cân nhắc kỹ càng, cảm thấy cũng chỉ là nghi hoặc, nhưng luôn có một cảm giác rất kỳ quái, lẽ nào cô đã phát hiện ra được chuyện gì rồi sao?!

Không... không thể... Nếu thật sự phát hiện ra, cô ấy nhất định sẽ không bình tĩnh như bây giờ, trước tiên là sẽ không buông tha cho mình...

Nhưng biểu hiện không bình thường của Dạ Cô Tinh hôm nay, cũng như những những câu hỏi có vẻ như hờ hững của cô đều khiến cho bà ta có chút nghi ngờ. Để an toàn, bà ta phải báo cáo chuyện này với bà chủ để xin ý kiến tiếp theo nên làm gì...

Bà ta đảo mắt bốn phía, rồi ánh mắt dừng lại ở cánh cửa phòng ngủ đang đóng chặt, nhanh chóng trở về phòng của mình. Thím Vinh lại cảnh giác quan sát xung quanh, sau khi xác định không có gì nguy hiểm mới khóa chặt cửa phòng lại, lấy điện thoại di động giấu trong đôi giày vải ở dưới giường ra, bấm một dãy số.

“Bà chủ, tôi là Vinh đây.”

Bên đầu kia điện thoại, giọng nói uy nghiêm của người phụ nữ truyền đến, mang theo một loại uy áp, “Tình hình thế nào rồi?”

“Tối qua tôi đã bỏ thuốc vào trong sữa đem đến cho cô ấy rồi, liều lượng không lớn.”

“Tốt lắm. Nhất định không được hấp tấp, tốt nhất là để đến lúc đủ tháng lại sinh ra thai chết lưu, ai cũng vui vẻ! Hahaha... “

Trong ánh mắt thím Vinh lướt qua một tia không nỡ, “Bà chủ, tôi...”

“Vinh này, cô giúp tôi làm việc cũng đã được mười năm rồi nhỉ, công lao của cô tôi đều ghi nhớ trong lòng. Đây là chuyện cuối cùng tôi cần cô giúp, chỉ cần người phụ nữ đó cho sinh ra cái thai chết lưu, tôi sẽ để cho cô được tự do. Còn con gái của cô, tôi sẽ tìm một người tốt cho nó...” Ngừng một giây bà ta lại nói: “Nhưng, nếu cô dám phản bội tôi, thì đừng trách tôi tàn nhẫn không nể tình chủ tớ nhiều năm qua! ”

Thím Vinh sửng sốt, tia yếu lòng vừa lướt qua trong ánh mắt cũng biến mất sạch sẽ, “Bà chủ cứ yên tâm đi, tôi biết phải làm thế nào rồi. ”

Ngoài cửa, Dạ Cô Tinh chậm rãi cong cong khóe môi. Sâu trong ánh mắt đã lóe lên một tia lạnh lùng.

Kỷ Tình.

Bất cứ ai dám động vào con của cô, đều phải chết!

Cứ từ từ, cô sẽ không bỏ qua cho bất cứ ai!

Nghĩ đến lời nói của Tiền Kỳ Bân lúc chiều, Dạ Cô Tinh nhất thời sợ hãi.

“Xạ hương, aconite, quế chi, đây là những thứ cực lạnh có thể làm động thai... Cũng may liều lượng không lớn, cũng chưa có ảnh hưởng đáng kể đến thai nhi. Sau này, tuyệt đối không được đụng vào nó nữa!”

Một cốc sữa nóng trước khi đi ngủ hoàn toàn dựa theo công thức dinh dưỡng do bác sĩ điều chỉnh. Có thể nói, đó là liệu trình bắt buộc trước khi đi ngủ của Dạ Cô Tinh, mà sữa tối hôm qua rõ ràng thơm tới mức có chút ngán, nên cô mới uống hai hớp rồi không đụng tới nữa, sợ thím Vinh nghĩ nhiều nên mới đổ nốt phần còn lại vào bồn cầu.

Nếu hôm nay không phải nhờ có ông Tiền bắt mạch giúp, thì đứa bé...

Cũng phải trách cô đã quá bất cẩn, khi để cho những kẻ có dã tâm trong nhà họ An có cơ hội lợi dụng. Từ giờ trở đi, cô sẽ không để mình lại rơi vào tình thế bị động như vậy nữa, và cũng sẽ không để cho hai bảo bối của mình gặp bất kỳ nguy hiểm nào nữa!

Kỷ Tình đúng không? Trước đây Dạ Cô Tinh nghĩ bà ta là mẹ của An Tuyển Hoàng, cho nên mới đối xử nhã nhặn và tử tế, nhưng sau sự việc lần này, giữa cô và bà ta nhất định sẽ đấu đến khi người chết kẻ sống! Không đội trời chung!

Buổi tối, cô nói với An Tuyển Hoàng về sự việc lần này.

Phản ứng đầu tiên của anh là trực tiếp rút súng ra, vẻ mặt tức giận thậm chí khiến Minh Chiêu và những người khác có chút hoảng sợ.

“Những người dám làm hại đến em, đều phải chết!”

“Bao gồm cả mẹ của anh?”

“Không có ai là ngoại lệ.” Gương mặt của người đàn ông lạnh như băng.

Dạ Cô Tinh đột nhiên bật cười, vợ và mẹ phải chọn một trong hai. Đây là vấn đề nan giải của hầu hết đàn ông trên đời này, nhưng dường như nó lại trở nên đơn giản và dễ dàng đối với An Tuyển Hoàng.

Kéo người đàn ông ngồi xuống ghế sô pha trong phòng ngủ, Dạ Cô Tinh nép vào vòng tay ấm áp của anh, “Chuyện này để cho em xử lý, có được không?”

Người đàn ông mím chặt đôi môi mỏng không nói gì. Dạ Cô Tinh thở dài, nhẹ nhàng đặt lên môi anh một nụ hôn, sự lạnh lẽo trên mặt dường như dịu đi đôi chút, anh chỉ nghe thấy cô từ từ mở miệng, trong mắt cô hiện lên sự kiên định, "Đây là cuộc chiến giữa những người phụ nữ với nhau, đàn ông, không nên dính líu vào.”

An Tuyển Hoàng có chút sửng sốt.

Dạ Cô Tinh mỉm cười ngọt ngào, đôi môi mềm mại mang theo sự ấm áp, cô ghé sát vào tai người đàn ông, dùng chiếc lưỡi nhỏ của mình trêu chọc bộ phận nhạy cảm sau tai anh, thở nhẹ nói: “Anh có sợ sau này em sẽ khiến nội bộ nhà họ An xào xáo không yên không?”

Người đàn ông toàn thân có chút chấn động, đôi mắt đen láy bừng bừng ánh sáng, đầu nghiêng sang một bên, chính xác bắt lấy đôi môi mọng nước ngọt ngào của cô, đảo qua xoay lại, lưu luyến, mút vào, một tiếng thở dài nhẹ thoát ra từ nơi giao nhau giữa hai bờ môi.

Anh nói: “Chỉ cần em vui là được...”

Trong đáy mắt cô hiện lên một tia tinh nghịch, sau đó nhắm mắt lại, chuyên tâm đắm chìm vào sự triền miên này...

Cô không có ý định đối phó với thím Vinh, hiện tại, Kỷ Tình bên đó đã biết được tin cô đang có thai, nếu bây giờ đối phó với thím Vinh thì vẫn sẽ có kẻ khác thay vào. Khó mà đề phòng cho được, tại sao lại không để một kẻ mà mình đã biết rõ ở bên cạnh, trước tiên phải giữ chặt đối phương, sau đó diệt trừ dứt khoát một lần!

“Chào buổi sáng, cô chủ.”

Đôi môi đỏ mọng của Dạ Cô Tinh mím nhẹ, nhìn không ra chút khác biệt, cô khẽ gật đầu, “Chào buổi sáng.”

Thím Vinh nhìn bóng lưng mảnh khảnh của cô bước đi, trong lòng thở phào nhẹ nhõm. Có vẻ như bà ta đã suy nghĩ quá nhiều....

Cô lái xe đến thẳng khách sạn nơi cha con Tiền Kỳ Bân đang ở. Vốn dĩ cô không định gặp lại Tề Dục một mình, nhưng nói cho cùng, cô nợ Tiền Kỳ Bân một ân tình, vì vậy cô chấp nhận thử một lần.

Hôm qua Tiền Kỳ Bân gặp cô một mình, thực tế là vì chuyện của Tề Dục, còn bắt mạch chỉ trùng hợp mà thôi.

Tiền Kỳ Bân xuất thân từ nhà họ Tiền chuyên về quân hỏa, gia tộc này đều là những nhà vật lý và hóa học, có nhiều đóng góp to lớn trong việc nghiên cứu vũ khí hạt nhân của Trung Quốc. Tiền Kỳ Bân không chỉ tinh thông về phương diện này, mà còn có hiểu biết sâu rộng về Trung y, không thể coi thường.

Có thể nói, Tề Dục là do một tay ông ta cứu từ tay thần chết trở về!

Trong nhiều năm, ông ta luôn giúp Tề Dục điều dưỡng thân thể, hơn nữa trước nay chưa từng từ bỏ việc tìm cách chữa lành đôi chân cho Tề Dục.

Ba năm trước, ông ta bắt đầu nghiên cứu kỹ thuật châm cứu của Trung y, sáu tháng trước đã thành công, ông ta vốn muốn nhanh chóng bắt tay vào chữa trị cho con trai mình, nhưng lại không ngờ, Tề Dục chỉ nhẹ giọng viết ra một câu “Không cần.” Nên ông ta cũng chỉ đành bất lực, không biết làm thế nào.

Đứa con trai này của ông cũng rất kiên định, một khi đã quyết định điều gì, thì sẽ không bao giờ dao động!

Cho đến khi Dạ Cô Tinh xuất hiện, ông ta rõ ràng đã nhận thấy những thay đổi ở con trai mình, thằng bé ngày càng thích ra ngoài hơn, có khi ngồi trên bãi cỏ cả ngày, chân mày trầm xuống rất khó để người khác biết được đang nghĩ gì.

Tiền Kỳ Bân phát hiện, mấy hôm trước con trai ông còn cố gắng đứng dậy khỏi chiếc xe lăn mấy lần, nhưng cuối cùng vẫn đành bất lực.

Ông ta lập tức đề nghị con trai mình mau chóng chữa trị đôi chân, ông ta cứ nghĩ lần này Tề Dục nhất định sẽ đồng ý, nhưng câu trả lời cuối cùng lại là- “Không cần.”

Nhìn thấy con trai mình ngày ngày trầm mặc, lúc nào cũng thẫn thờ. Tiền Kỳ bân rất đau lòng, nếu như không phải rơi vào tình thế tuyệt vọng, ông ta cũng sẽ không mở miệng cầu xin Dạ Cô Tinh giúp đỡ.

Cốc cốc cốc —

“Vào đi.” Giọng nói bình tĩnh và không chút dao động của người đàn ông vang lên, vô dục cô cầu, không buồn không vui, giống như một vị thần ngự trị trên chín tầng mây.

Dạ Cô Tinh mở cửa bước vào, đi đến bên cạnh anh ta, ánh mắt nhìn ra khung cửa sổ trước mặt, tư thế cao cao tại thượng, đủ để có thể nhìn thấy toàn cảnh thủ đô.

Từ khi cô bước vào cửa, ánh mắt của Tề Dục chỉ dán chặt vào người cô, ánh mắt trong sáng không chút gợn màu, nhưng khó có thể che giấu được tia ánh trong đó, như thể ngọn đèn duy nhất cháy trong đêm đen là kim chỉ nam của sinh mệnh, và là ánh sáng của đức phật.

"Em đến rồi..."

Dạ Cô Tinh cười nhìn lại, vừa chớp mắt đã chìm vào trong đôi mắt lãnh đạm ấy, thở dài một tiếng, "Tề Dục, anh...”

“Em có biết tại sao thượng đế ban cho màn đêm bóng tối, nhưng lại tô điểm thêm các vì sao không?’

Dạ Cô Tinh biết anh ta không cần câu trả lời cả cô.

"Bởi vì màn đêm quá dài và cô đơn, chỉ có sự đồng hành của những ngôi sao, mới có thể khiến nó cam tâm tình nguyện tuân theo sự sắp đặt không công bằng của thượng đế. Nhiều lúc, tôi tự hỏi tại sao thượng đế lại ban cho người bình thường một cơ thể khỏe mạnh, một gia đình hạnh phúc, nhưng tại sao lại keo kiệt với tôi đến như vậy. Có điều sau khi gặp được em, tôi đã hiểu rồi.”

Dạ Cô Tinh sững sờ.

Tề Dục nói tiếp, trong đôi mắt không chút vui buồn nhuốm một tia tự ti, “Bởi vì em chính là vì sao mà thượng đế ban tặng cho tôi, mà tôi lại cam tâm tình nguyện đón nhận mọi sắp đặt không bình đẳng của thượng đế! Tôi là màn đêm, mà em lại sáng ngời đến vậy. Ngoại trừ ngước nhìn, tôi, không còn lựa chọn nào khác...

Người đàn ông rũ mắt xuống, lông mi dày chuyển động, hai tay ôm hai bên xe lăn không ngừng run rẩy. Anh ta chưa bao giờ cảm thấy hận như vậy, hận thân thể tàn tạ này của mình, hận đôi chân tàn phế của mình, từ lúc sinh ra đời, anh ta đã không có tư cách để có được một ngôi sao cho riêng mình, chỉ có thể ngắm nhìn, lặng lẽ ngắm nhìn mà thôi....

Một nỗi buồn da diết bủa vây người đàn ông ngồi lặng lẽ trên chiếc xe lăn, dây dưa chằng chịt, không thể tháo gỡ, không thể thoát ra.

Thần đã thành quỷ, rơi xuống địa ngục, rơi vào bể khổ, khó mà siêu độ.

Khoảnh khắc đó, trái tim cô như bị bóp chặt một cách mãnh liệt, nặng nề đến mức thở không ra hơi, cô không biết rằng nỗi ám ảnh của Tề Dục lại sâu đậm đến mức như vậy, nghiêm trọng để nỗi ngay cả cô cũng không thể chịu được.

Có lẽ ngay từ đầu, cô không nên vì lòng hiếu kỳ tiếp cận Tề Dục, sau khi làm mặt nước lay động, cô lại ích kỷ rời đi. Dù thế nào đi nữa, sau cùng, cô đã làm tổn thương trái tim của một người, phụ một tấm chân tình.

Rũ mắt xuống, lông mày Dạ Cô Tinh nhíu chặt, lại ngẩng đầu nhìn lên, trong mắt hiện lên vẻ trong sáng, "Tề Dục, màn đêm cũng không chỉ có một ngôi sao, chỉ cần anh muốn, anh nhất định có thể tìm được một ngôi sao thuộc về mình.” Nói xong, cô vô thức đưa tay ra vuốt ve bụng dưới của mình, cô chậm rãi mỉm cười, trong khoảnh khăc đó, đôi lông mày sắc nét cũng được nhuộm màu ấm áp, tình mẫu tử tràn ngập trong ánh mắt của cô” “Và tôi, cũng đã có nơi để thuộc về rồi.”

Trong đáy mắt có một tia mờ mịt, giống như ngọn đuốc đột ngột vụt tắt, chỉ còn lại ngọn lửa thoi thóp cháy ở đầu lưỡi.

Cuối cùng, cũng chỉ có thể ngẩng đầu lên nhìn... ngoài tầm với...

Lúc này, một bàn tay trắng nõn mềm mại phủ lên bàn tay anh ta, Tề Dục toàn thân chấn động, nhìn bàn tay của mình đang chậm rãi chạm vào bụng dưới hơi nhô lên của cô.

Tề Dục đột nhiên cứng đờ, cả Dạ Cô Tinh cũng sửng sốt, hóa ra là...thai động?!

Tiểu bảo bối cử động rồi?!

Sự vui mừng tràn ngập trong mắt cô, Dạ Cô Tinh suýt nữa rơi lệ, huyết mạch đang chảy, mẫu tử tình thâm, lần đầu tiên cô có cảm giác như thế này!

“Đây, đây là...” Tề Dục mở to mắt, như thể không thể tin được những gì mình vừa cảm nhận thấy, “Đang, đang động, nó đang động...”

Dạ Cô Tinh nhanh chóng điều chỉnh cảm xúc của mình, khoảnh khắc cô cảm nhận được sinh mệnh đang động đậy trong bụng mình, cô đột nhiên như được khai sáng!

Dứt khoát nhìn vào đôi mắt trong veo vô cầu của Tề Dục, cô không còn né tránh nữa, khóe môi cong lên mang theo vẻ nhẹ nhõm, “Tề Dục, anh có cảm nhận được không? Đây là một sinh mệnh. Lúc đó, anh cũng như thế này, cất tiếng khóc chào đời. Anh có một người mẹ dũng cảm, còn có một người cha tốt bụng hết mực yêu thương anh. Dù thượng đế đã sắp đặt cho anh những đau khổ mất mát, nhưng hãy tin rằng những gì anh có được, cũng không thua kém những thứ anh mất đi!”

Tề Dục như bị sét đánh ngang tai, bàn tay đặt trên bụng của cô cũng khẽ run lên, “Cho nên, anh không phải là màn đêm, thượng đế đối xử với tất cả mọi người đều rất công bằng, được mất thay thế, nhân quả luân hồi, anh tuyệt đối không phải là người bị đối xử bất công!”

Trong người Tề Dục, Dạ Cô Tinh có thể nhìn thấy một linh hồn đơn độc. Sự bất công của thượng đế, anh ta buộc phải chấp nhận, nhưng linh hồn lại đang đấu tranh tuyệt vọng, không muốn nhượng bộ và không thể nhượng bộ!

Anh ta cũng không phải là người vô dục vô cầu, mà có muốn cũng không thể có được – nên đành phải chấp nhận số mệnh!

"Tề Dục, thử một chút đi, cho bản thân một cơ hội, cũng là cho người cha yêu thương của anh một cơ hôi, cố gắng vực dậy lần nữa. Anh xem, bé con cũng đang khích lệ anh đấy.”

“Còn em thì sao?” Như một đứa trẻ bướng bỉnh, sự yếu đuối thoáng qua trong ánh mắt Tề Dục, đây mới con người thật nhất của anh ta, làm phai nhạt đi vẻ ngoài thuần khiết vô dục vô tình, bướng bỉnh mà ngây thơ, lương thiện mà cứng rắn.

Dạ Cô Tinh từ tốn mỉm cười, đôi lông mày trong veo như núi xa sau cơn mưa, chưa bao giờ lại tươi tắn như vậy, “Mong rằng anh cũng có thể đứng lên được!”

Một người đàn ông như vậy, không nên mãi mãi phải ngồi trên chiếc xe lăn, anh ta nên có một tương lai tương sáng, đứng trên đỉnh cao của thế giới.

Dạ Cô Tinh đã từng nghĩ rằng, không cho anh ta hy vọng chính là cách tốt nhất để kết thúc mọi chuyện, nhưng cuối cùng, cô đã đánh giá thấp sự cứng đầu và bướng bỉnh của người đàn ông này, nếu đã như vậy, tại sao cô phải keo kiệt? Đối với Tề Dục lúc này mà nói, một hy vọng nhỏ nhoi cũng có thể là cọng rơm cứu mạng duy nhất để anh ta có thể nắm lấy!

Thời gian có thể làm phai nhòa đi mọi thứ, cô tin rằng khi Tề Dục dần mở lòng với thế giới, anh ta sẽ phát hiện ra được nhiều phong cảnh đẹp đẽ, tìm được người tốt hơn thuộc về mình...

Sau khi ra khỏi khách sạn, Dạ Cô Tinh chợt thở phào nhẹ nhõm, tâm trạng đột nhiên vui vẻ, đặt một tay xuống bụng, cảm nhận được sự kỳ diệu của sinh mệnh, toàn thân lan tràn một cảm giác ấm áp.

Kéo cửa xe ngồi ngay ngắn vào, cô đi thẳng đến chi nhánh của Chanel ở thủ đô, cô muốn xem xem Chanel rốt cuộc là muốn làm gì!A

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.