[Quyển 2] Ảnh Hậu Giới Giải Trí Trọng Sinh

Chương 23: Cậu chủ nhà họ An xấu xa quá đáng yêu, gian phu là ai?



Ngày hôm sau, chi nhánh ở thủ đô của Chanel chính thức thông báo người đại diện cho khu vực Châu Á đã được đích thân nhà thiết kế trưởng Two lựa chọn, và với sự nhất trí của tất cả ban lãnh đạo cấp cao, nữ thần thế hệ mới ‘Áo Tím’ đã chính thức được xác nhận sẽ trở thành người đại diện cho bộ sưu tập bộ trang sức Camelia, hay còn gọi là Trà Liễm, bộ trang sức lấy cảm hứng từ hoa sơn trà và là bộ trang sức gắn liền với kỷ niệm của Chanel.

Tin tức chính thức được đưa ra, đính kèm theo những bức ảnh tuyệt đẹp về bộ đồ ở buổi thử vai của ‘Áo Tím’, đây là một thông tin mới trong ngành giải trí!

Ấn tượng của mọi người về cô vẫn là một Tiêu Tinh ngây thơ hay tài trí trong "Bầu trời thành phố", ai ngờ chỉ sau một thời gian ngắn lại có thể nhìn thấy một nữ thần quyến rũ đầy mị lực, làm sao không khiến mọi mọi cảm thấy kích động, cảm thấy sục sôi được chứ?

Trang phục nam phóng túng không bó buộc, chiếc váy dài như ngọn lửa, không tô son điểm phấn mà lại đẹp đến nao lòng! Xương quai xanh tinh xảo, khuôn mặt xinh đẹp và khí chất ngang tàng đều khiến ‘Áo Tím’ trong cái giới này trở nên nổi trội hơn hẳn, hay nói cách khác, vẻ đẹp của cô từ lâu đã không thể tái tạo, cô là độc nhất vô nhị!

Từ sự bí ẩn sau khi trở nên nổi tiếng, rồi lại vô thanh vô thức trở thành đại diện thương hiệu của Chanel trên toàn Châu Á, con đường trở thành đại minh tinh của cô trong tương lai vô cùng sáng lạng và rộng mở!

Cùng lúc đó, Weibo cũng đã bùng nổ, khu vực bình luận Weibo của ‘Áo Tím’ tràn ngập những bình luận thể hiện tình yêu của người hâm mộ!

‘Nóc nhà’ của chúa sơn lâm: “Nữ thần ‘Áo Tím’ của tôi đẹp xuất sắc!"

Chiếu Chiếu: "Chanel đúng là có con mắt tinh tường! Trà Liễm vừa lên, đã quả quyết ra tay! Vì nữ thần, vì nữ thần, vì nữ thần... "

Mèo mặt to: “Hix hix hix- Nữ thần khiến tôi phải khóc ngất rồi! Sự cám dỗ của đồ nam! Tôi đột nhiên có ý muốn giết hết những người đàn ông bên cạnh nữ thần! Nữ thần là của chúng ta- Muahhaha!"

"Đồng ý với bạn bên trên!"

"Like cho bạn bên trên!"

“Giết mấy gã đàn ông đi!”

"Cùng chia sẻ Nữ thần!”

...

Trong phòng làm việc, người đàn ông cầm một chiếc máy tính bảng ANDA loại mới nhất, chuyển động trượt màn hình không thuần thục đột nhiên dừng lại, hơi lạnh quét qua, hai người Minh Chiêu và Minh Triệt đang đứng cúi đầu ở một bên cũng cảm thấy lạnh gáy, một loại cảm giác bất an đột nhiên dấy lên!

Sáng sớm hôm nay, gia chủ gọi bọn họ vào phòng làm việc, vốn tưởng rằng sẽ có chuyện lớn gì, nhưng lại không ngờ An Tuyển Hoàng trực tiếp đưa cho mỗi người một cái máy tính bảng, "Mười phút. Tìm hiểu toàn bộ chức năng.”

Cả hai bối rối, nhưng vẫn làm theo lệnh.

Đây là chiếc máy tính bảng siêu thông minh loại mới nhất do hãng điện tử thuộc quyền quản lý của nhà họ An nghiên cứu và phát triển, cả kiểu dáng và hiệu năng đều vượt xa những chiếc iPad bình thường. Lẽ nào gia chủ muốn tự thử nghiệm chức năng của sản phẩm mới này sao?

Tuy nhiên, những việc vặt vãnh như vậy không phải do các bộ phận cấp dưới làm sao? Làm sao lại do gia chủ đích thân ra tay được chứ? Lẽ nào, trong này còn có... chức năng gì mới?

Nghịch cái này đối với hai người đàn ông bọn họ mà nói giống như chơi mấy trò trẻ con vậy, có thể sử dụng máy bay, đại bác, nhưng lại bị thứ này làm cho bối rối?

Dưới sự tập trung cao độ và chăm chú thăm dò của hai người, trong vòng chưa đầy ba phút, bọn họ đã hiểu hết mọi công năng và hoàn thành nhiệm vụ một cách hoàn hảo, đang chờ chỉ thị tiếp theo.

Nhưng lời nói tiếp theo của An Tuyển Hoàng lại khiến hai người đột nhiên tối sầm mặt luôn.

"Dạy tôi, sử dụng. Đặc biệt là Weibo."

"Khụ khụ..."

"Khụ khụ..."

"Có vấn đề gì không?" Giọng người đàn ông chùng xuống, một sự cưỡng chế mạnh mẽ ập vào mặt hai người bọn họ.

Hai người đều nhịn cười đến nghẹt thở, nghiêm chỉnh nói, “Không vấn đề gì ạ!”

Vì vậy, suốt cả buổi sáng, cả hai hướng dẫn gia chủ của mình cách sử dụng món đồ chơi sơ đẳng này.

Không những thế, còn giống như một cuốn bách khoa toàn thư sống, giải đáp mọi thắc mắc mọi lúc mọi nơi, chẳng hạn như:

“Weibo là gì?”

“Tên nick là gì?”

“‘Liếm láp’, đu trend… nghĩa là gì?”

...

Dựa vào sự thông minh và nhanh trí của gia chủ, loại đồ chơi này giống như nắm trong lòng bàn tay, chẳng bao lâu nữa đã có thể sử dụng được, nhưng động tác hơi cứng và chưa quen tay.

Ở vị trí của An Tuyển Hoàng, mỗi ngày có hàng tỷ hợp đồng chờ anh ký, họp hành online thì dùng máy tính, thật sự là chưa bao giờ đụng tới ipad!

Có điều anh học rất nhanh, sau đó, khụ khụ... còn tự đặt cho mình một cái nickname, tên là "Bệ hạ"!

Hoàng, cùng âm với hoàng đế, hay còn gọi là Bệ hạ.

Minh Chiêu và Minh Triết hai người bọn họ vốn nghĩ rằng mình đã xong việc và có thể ‘cáo lui’, không ngờ sắc mặt của An Tuyển Hoàng lại đột nhiên trở nên nghiêm nghị, ngay lập tức, cả hai cảm thấy một luồng khí lạnh quanh quẩn, bọn họ gần như không thể thở được.

Ngay lúc cả hai đang run rẩy như đang bước đi trên lớp băng mỏng, thì lại vang lên một tiếng rầm, chiếc máy tính bảng đáng thương đã bị gia chủ đập thẳng lên bàn làm việc, An Tuyển Hoàng hừ lạnh một tiếng, sắc mặt rất khó coi bỏ đi, bước thẳng về phía phòng ngủ!

Chỉ để Minh Chiêu và Minh Triết ở trong phòng làm việc, bốn mắt nhìn nhau.

“Xem thử xem?” Ming Triết nhìn Minh Chiêu.

“Không được đâu.” Minh Chiêu nhìn sàn nhà.

“Không xem?” Minh Triết nhìn xuống sàn nhà.

“… Cũng không được.” Minh Chiêu nhìn Minh Triết.

Cuối cùng, hai người đồng thời đưa ra quyết định- “xem!”

Nhặt chiếc máy tính bảng bị đập trên mặt bàn lên, hai người thở phì phì vì hồi hộp, hai người nhìn nhau, từ tận đáy lòng bày tỏ một sự kính trọng sâu sắc đối với những cư dân mạng xa lạ này!

Chỉ nhìn thấy hiển thị trên màn hình mà những dòng bình luận.

Mèo mặt to: “Hix hix hix- Nữ thần khiến tôi phải khóc ngất rồi! Sự cám dỗ của đồ nam! Tôi đột nhiên có ý muốn giết hết những người đàn ông bên cạnh nữ thần! Nữ thần là của chúng ta- Muahhaha!"

"Đồng ý với bạn bên trên!"

"Like cho bạn bên trên!"

“Giết mấy gã đàn ông đi!”

"Cùng chia sẻ Nữ thần!”

Bệ hạ: “Cô ấy, là của tôi.”

“...”

“... "

"Ahhh- buồn nôn- thứ đàn ông chết tiệt! Cút sang một bên! Đừng làm ô uế đại nữ thần nhà chúng tôi! "

"Không biết xấu hổ! Nữ thần rõ ràng là của bọn tôi! Anh thật to gan!"

"Oẹ ọe ọe – miệng chó không thể nhổ ra ngà voi! Một con heo nái mà muốn trèo lên cây cao!"

"Từng thấy người không có liêm sĩ! Nhưng chưa từng thấy ai vô liêm sĩ đến mức như vậy!”

....

Bởi vì hôm qua được đoàn tụ với Dạ Nhị nên tâm trạng của Dạ Cô Tinh lúc này rất vui, An Tuyến Hoành chớp thời cơ xin chút ‘phúc lợi’, Dạ Cô Tinh cũng hào phóng phê chuẩn.

Người đàn ông vui đến mức cười tít mắt không nhìn thấy mặt trời!

Kết quả của sự táo bạo đó là, sáng nay đồng hồ sinh học hoàn toàn không hoạt động nổi, cô ngủ cả buổi sáng và mơ một giấc mơi đẹp, nhưng cô lại cảm thấy tê tê dại dại trên bờ môi, khi mở mắt ra cô đã thấy người đàn ông giống như một con cún con giận dữ, vừa cắn vừa hôn.

“Xì——” Đôi chân trắng nõn và mềm mại của Dạ Cô Tinh đè lên lồng ngực người đàn ông, ngăn khoảng cách giữa hai người, vừa hít một hơi khí lạnh vừa che môi, tức giận nói: “An Tuyển Hoàng, anh cầm tinh con chó đấy à?! ”

Lông mày của người đàn ông trở nên nặng nề, ánh mắt rơi vào bàn chân trắng nõn trên ngực, vừa nãy ra ý tưởng, nụ hôn đã rơi xuống, Dạ Cô Tinh vội thu chân lại như bị kim châm, mặt đỏ bừng lên. Nhìn người đàn ông với đôi mắt đầy hoài nghi—

"Anh, anh..."

An Tuyển Hoàng khẽ cong khóe môi, đôi mắt đen sâu thẳm, giống như một vòng xoáy lớn, một sự quyến rũ khó lòng giải thích rời vào trong ánh mắt của Dạ Cô Tinh

"Thơm quá..." Người đàn ông hơi nheo mắt lại, tràn ngập say đắm.

Hai má Dạ Cô Tinh đột nhiên đỏ bừng, đầu ngón tay run lên, "An Tuyển Hoàng! Anh học hư rồi!"

Dưới ánh mắt khó tin của Dạ Cô Tinh, người đàn ông nghiêm túc gật đầu, nghiêm nghị nói: "Đàn ông không hư, phụ nữ không yêu." Nói xong thì vồ lấy rồi đặt môi xuống!

Cho đến khi bị ăn đến sạch sẽ, Dạ Cô Tinh vẫn nghĩ không thông, người đàn ông này tối hôn qua còn đang yên ổn, tại sau mới qua một buổi trưa đã biến thành.... ừm... một tên xấu xa!

"Ưm... anh..." Là ai dạy anh câu đó?! Cô nhất định sẽ chém người đó ra thành trăm mảnh!

Các anh hùng mạng: Cô đến xé xác chúng tôi đi! Đến đi!

Kể từ đó, cậu chủ nhà họ An đã dấn thân vào cuộc hành trình vừa xấu xa vừa đáng yêu không bao giờ quay đầu lại...

Một lúc sau, Dạ Cô Tinh mồ hôi nhễ nhại để người đàn ông ôm mình vào lòng, đặc biệt là năm ngón tay tê dại đến mức như không còn thuộc về mình.

Cô cũng coi như là đã phát hiện ra rồi, người đàn ông này càng ngày càng khó hầu hạ, mỗi lần nếu không đủ một hai tiếng, anh vẫn sẽ cứng đờ không ra được!

Dạ Cô Tinh nghiến răng căm hận!

An Tuyển Hoàng vẫn rất nhàn nhã, bày ra dáng vẻ ‘ăn uống no say’, đôi mắt chim ưng của anh hơi nheo lại, tỏ vẻ hài lòng không thốt thành lời.

Một cái cùi chỏ huých thẳng vào phía sau anh, Dạ Cô Tinh cắn chặt môi, gương mặt còn chưa hết đỏ giờ lại thoắt cái đỏ bừng lên, "Bọn họ nói, cái này... sẽ ảnh hưởng không tốt đến sức khỏe."

“Còn một tháng nữa.”

Dạ Cô Tinh đột nhiên sững sờ, "Cái gì mà một tháng?” Bây giờ đứa bé đã được bốn tháng cho dù có muốn khụ khu... thì... cũng phải đợi thêm năm tháng nữa mới được.

“Bác sĩ nói, năm tháng, là được.”

Dạ Cô Tinh bây giờ mới phản ứng lại được, tức giận đá một phát lên đùi người đàn ông, “Đồ cầm thú!”

An Tuyển Hoàng có thân thủ thế nào chứ, dưới lớp chăn bông, trực tiếp kẹp chặt bàn chân xinh đẹp kia lại, còn sốt ruột xoa xoa, giọng nói khàn khàn, "Đừng nhúc nhích... anh khó chịu..."

Nghe vậy, Dạ Cô Tinh trở nên cứng đờ, cô không muốn bị ăn sạch đến mức miếng xương cũng không còn....

An Tuyển Hoàng cúi đầu in lên trên trán cô một nụ hôn, vô cùng bá đạo đánh dấu chủ quyền, "Em, là của anh."

Dạ Cô Tinh tự hỏi, người đàn ông này rốt cuộc là đã bị cái gì kích động, mà không ngừng lặp lại mấy lời này.

Giây tiếp theo, cả người đều sửng sốt, bàn tay to lớn của An Tuyển Hoàng đặt ở bụng dưới của cô khẽ run lên, sau đó dứt khoát lật người ngồi dậy, kéo áo choàng tắm ở bên cạnh, mặc vào rồi bước nhanh ra ngoài.

Bị động tác đột ngột của anh làm cho ngơ ngác, Dạ Cô Tinh kịp phản ứng kéo anh lại, “Anh, anh đang làm gì vậy?”

Người đàn ông nóng nảy, không nói lời nào ôm cô lại, trên mặt thoáng qua vẻ lúng túng, “Ngoan nào, đừng sợ, sẽ không có chuyện gì đâu..... chúng ta lên tầng ba kiểm tra......”

Dạ Cô Tinh vòng tay qua cổ của người đàn ông, vẻ mặt bối rối, “Tại sao phải đi kiểm tra?”

Ánh mắt An Tuyển Hoàng rơi vào cái bụng hơi nhô lên của cô, trong ánh mắt hiện lên một tia hoảng loạn, giống như phát hiện ra con quái vật nào đó: “Nó, nó đang động...”

"Ha ha--" Dạ Cô Tinh không thể nhịn được bật cười thành tiếng, còn tưởng người đàn ông này thông minh thế nào, hóa ra lại ngốc đến vậy!

Một tia nghi ngờ thoáng lướt qua mắt của người đàn ông, Dạ Cô Tinh cười đủ rồi cũng ngừng trêu chọc anh, cô trượt khỏi cánh tay anh, kéo tay người đàn ông đặt lên bụng của mình, một tia sáng ấm áp yếu ớt lóe lên trong đôi mắt, “Đồ ngốc, cái này gọi là thai động, thai nhi phát triển bình thường trong vòng bốn tháng trở lên đều sẽ như vậy...”

An Tuyển Hoàng thần sắc bất định, nhưng cũng không còn hoảng sợ như trước nữa. Anh từ từ ngồi xổm xuống, gối đầu lên cái bụng dưới hơi nhô ra của cô, một sức mạnh yếu ớt chạm vào khuôn mặt, cảm giác thân thiết nồng đậm bao trùm lấy anh, giống như ánh nắng ấm áp nhưng không chói chang khô khốc bao phủ lấy toàn thân, sợi dây ở nơi sâu nhất trong trái tim anh đột nhiên bị xúc động, anh mở miệng cười như một đứa trẻ.

“Lần đầu tiên động sao?”

Ánh mắt Dạ Cô Tinh khẽ lóe lên, mỉm cười, “Lần thứ hai…”

Cô cũng không hề nói dối chỉ là nói một nửa sự thật mà thôi. Cô cũng không ngốc, làm sao có thể chọc tới cái máy ghen này chứ!

Đợi đến khi nồi giấm lâu năm này sôi lên sùng sục thì sẽ chua hết cả cái thủ đô này mất!

Minh Triết đang thảo luận với Nguyệt Vô Tình về cái nickname kia thì An Tuyển Hoàng gọi điện thoại đến, anh ta vội vàng bắt máy.

Vẻ mặt đang chuyên tâm uống trà của Nguyệt Vô Tình vẫn không chút thay đổi, nhưng khi Minh Triệt đột nhiên kêu lên một tiếng, anh ta từ từ rót một tách trà, hơi nhíu mày lại, nhưng xinh đẹp như thường.

Minh Triệt cúp máy, nuốt nước bọt, trợn to hai mắt, “Nguyệt thần côn, anh có biết đã xảy ra chuyện rồi không?”

“Tôi không biết.” Anh ta nhấp một ngụm trà, chung quanh là hương thơm của trà, dư vị kéo dài, thậm chí còn không ngước mắt lên nhìn.

Mình Triệt hít sâu một hơi, “Gia chủ bảo tôi đi tìm sách “Hướng dẫn thời kỳ mang thai”..."

"Khụ khụ..."

...

Sau khi bị An Tuyển Hoàng quấn lấy cả buổi sáng, Dạ Cô Tinh hiển nhiên có chút buồn bực. Miễn cưỡng lấy lại tinh thần lái xe đến trụ sở của Chanel, cô gái ở quầy lễ tân ngay khi nhìn thấy cô bước vào đã nhiệt tình chào đón, rồi dẫn cô đến văn phòng của Two.

Trên đường đi, Dạ Cô Tinh rõ ràng nhận thấy ánh mắt dò xét của nhân viên quầy lễ tân, cảm thấy có chút kỳ lạ không thể giải thích được, nhưng cũng không tỏ thái độ gì.

Ngay khi đẩy cửa văn phòng bước vào thì đã nhìn thấy một bóng người mặc đồ màu đỏ bổ nhào tới, ôm chầm lấy cô, vẻ mặt của cô nhân viên lễ tân có chút kinh hoàng, sau đó nhanh chóng rời đi.

Diệp Nhĩ, cũng chính là Two, trộm thơm lên má cô một cái, cười như một con gấu ngốc nghếch.

Dạ Cô Tinh trợn tròn mắt, chán ghét quay lưng lại, lau sạch nơi đã bị cô ấy hôn, sau bao nhiêu năm, Diệp Nhĩ vẫn không hề thay đổi tính cách, thật sự không hiểu nổi mấy tờ tạp chí thời trang bên ngoài đó đưa tin khiểu gì vậy! Lại dám nói cô ấy giống như "một ngọn núi tuyết không thể với tới"?

Dạ Cô Tinh thật sự cười ngất rồi!

"Êy êy! Thái độ của em là thế nào vậy? Còn dám ghét bỏ chị sao?!" Nhìn thấy mái tóc màu đỏ hất tung lên, phối hợp chiếc váy màu đỏ quyến rũ trên người, thật thự có một loại cảm giác quyến rũ không thể tả nổi!.

"Chị hai à, em cũng không phải đàn ông, không tiếp nhận nổi sức quyến rũ của chị! Đối với em, không có tác dụng!"

Diệp Nhĩ cong môi, vươn tay muốn nhéo cái mũi của cô, Dạ Cô Tinh né tránh sang một bên, lẻn nhanh như con cá chạch!

"Này! Chị không tin còn không trị được em!" Nói xong, cô vứt luôn đôi giày cao gót đi, kéo chiếc váy màu đỏ lên đến tận bắp đùi rồi buộc lại, để lộ ra đôi chân thon dài thẳng tắp, sau đó ép sát người lại khoa chân múa tay, như thể thật sự muốn làm thật!

Dạ Cô Tinh vội vàng ngăn lại, hơi chìa chìa phần bụng dưới nhô lên ra, hơi nhướng mày, ý muốn nói, chị cứ liệu mà làm!

Diệp Nhĩ trợn tròn hai mắt, không thể tin nổi vào mắt mình, cô ấy vội chớp chớp mắt, lại chớp chớp thêm lần nữa, xác định mình không bị hoa mắt mới nói: “Nói mau, gian phu là ai?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.