[Quyển 2] Ảnh Hậu Giới Giải Trí Trọng Sinh

Chương 39: Yêu nghiệt ác miệng, bắt đầu cá cược



“Hay là, để tôi tới chơi với cậu một ván?”

Dạ Cô Tinh nghe vậy, thuận thế quay đầu lại, đã thấy một người đàn ông mặc áo khoác dài đen, khuôn mặt lạnh lùng nghiêm túc, ánh mắt nghiêm nghị, toàn thân từ trên xuống dưới tỏa ra một loại khí chất thận trọng trầm lắng như núi, ngũ quan sáng rõ, mặc dù không tính là một mỹ nam, nhưng cũng tạm coi là ưa nhìn, có thể thưởng thức, cũng không tồi.

Phía sau người đàn ông có một đám người mặc âu phục, vóc dáng mỗi người không thua gì Đàm Hào, khuôn mặt không chút cảm xúc, dáng vẻ như bất cứ lúc nào cũng sẵn sàng ra trận.

“Nếu ông chủ Đường có này nhã hứng, tôi đây tất nhiên sẽ phụng bồi, chỉ là không biết...... có thể cá cược cái gì?” Dạ Cô Tinh đúng mực, nụ cười hờ hững, cứ như từ lâu đã đoán được anh ta chắc chẵn sẽ xuất hiện.

Đường Nghiêu khẽ nheo mắt, đôi mắt sáng như đuốc nhìn Dạ Cô Tinh, “Xem ra quý khách đã sớm đặt sẵn bẫy, chờ Đường mỗ tự mình nhảy vào.”

Cô chậm rãi nở nụ cười, “Mở cửa làm ăn, khách từ khắp nơi đến. Tôi là cũng chỉ là khách chơi bình thường thôi, ông chủ Đường không cần...... đề phòng như vậy.”

Ý là, anh mở sòng bạc, tôi đi vào chơi, chỉ đơn giản như vậy!

Đường Nghiêu phóng khoáng nở nụ cười, đáy mắt xẹt qua tán thưởng, “Cậu, đủ can đảm! Nói đi, cậu muốn chơi cái gì, cá cược như thế nào?”

“Cái gì cũng được?” Dạ Cô Tinh cân nhắc nở nụ cười.

“Tiền đặt cược, chỉ cần tôi có; Chơi như thế nào, chỉ cần tôi biết.”

Nhà họ Đường có gia quy, vào bàn đều là khách, có thể cược nhất định phải cược! Dù cho táng gia bại sản cũng phải chơi tới cùng!

“Được!” Cô chờ chính là câu nói này!

“Lập tức dọn sòng!”

“Vâng.”

Đường Nghiêu ra lệnh một tiếng, hộ vệ áo đen phía sau tất cả điều động, toàn bộ quá trình không tới 3 phút, cuối cùng chỉ còn lại Sầm Liệt, cùng với đám đàn em đứng thẳng một hàng phía sau anh ta.

“Cậu Sầm, hân hạnh gặp mặt.”

Sầm Liệt đứng dậy, đi tới về phía hai người, nhìn Đường Nghiêu khẽ vuốt cằm, “Đường bang chủ khách sáo rồi.” Ngừng lại trong giây lát rồi nói tiếp, “Không biết tôi có vinh hạnh được chứng kiến một ván cược hiếm gặp như thế này không?”

Đường Nghiêu trầm ngâm trong giây lát, đang chuẩn bị mở miệng, lại bị Dạ Cô Tinh đột nhiên ngắt lời --

“Không thể.”

Sầm Liệt sững sờ.

Dạ Cô Tinh trầm giọng lặp lại, ánh mắt lãnh đạm: “Xin lỗi, đây là chuyện riêng giữa ông chủ Đường và tôi, người thứ ba, không tiện tham dự.”

“Hỗn láo! Dám bất kính với cậu chủ!” Sầm Liệt còn chưa nói gì, một tên đô con phía sau anh ta lại gầm lên trước, cứ như chính bản thân gã bị khiêu khích.

Dạ Cô Tinh vẫn đứng im bất động, càng không bị ảnh hưởng, sau đó cười lạnh, ánh mắt bén nhọn bắn thẳng đến gã đàn em của Sầm Liệt, “Gia chủ còn chưa lên tiếng, mày là cái thá gì?! Các người là người trong cuộc, đương nhiên tôi có quyền yêu cầu các người rời sân, mày mất mặt là nhỏ, liên lụy gia chủ nhà mà mới là chuyện lớn đó!” Ngừng nói, lại quay sang Sầm Liệt, cười như gió xuân ấm áp, “Anh này, anh thấy tôi nói có đúng không?”

Đường Nghiêu khóe miệng co rút, dời đi ánh mắt, cuối cùng giả vờ ho nhẹ một tiếng đánh trống lảng.

Khuôn mặt Sầm Liệt biến sắc, đều nói đánh chó phải nhìn mặt chủ, người đàn ông này lại ở ngay trước mặt anh ta, dạy dỗ đàn em của anh ta, hơn nữa còn chỉ cây dâu mắng cây hòe, nói anh ta không biết xấu hổ không biết thẹn! Đúng là...... to gan!

Tay phải ở phía sau trong bóng tối ra hiệu cho một gã tên là Bưu, Bưu hiểu ý, trong mắt tối tăm bao phủ, trực tiếp rút súng nhắm ngay vào Dạ Cô Tinh, chỉ đợi Sầm Liệt ra lệnh một tiếng, thì gã sẽ không chút do dự bóp cò.

Đồng tử Dạ Cô Tinh thu nhỏ lại, đột nhiên “Ôi chao!” một tiếng, làm cho ba người đàn ông đều sững sờ, sau đó ánh mắt quái dị nhìn chằm chằm vào gã đàn em kia, khiến cho đáy lòng gã cũng cảm thấy sợ hãi.

“Anh vệ sĩ này, anh cũng quá không có đạo đức nghề nghiệp rồi đó? Gia chủ còn chưa ra lệnh, vậy mà đã một mình hành động, rút súng chĩa vào tôi?! Trí thông minh của anh hạn hẹp, cũng đừng kéo thấp trí lực của gia chủ nhà anh xuống chứ! Ở trong địa bàn của ông chủ Đường, bây giờ tôi lại là khách của sòng bạc, anh lại muốn rút súng? Anh nghĩ ông chủ Đường chết rồi sao?!”

Mặt Đường Nghiêu cũng hơi đen lại, anh ta còn chưa có chết, rất mạnh khỏe... Tên yêu nghiệt này là đang nguyền rủa anh ta sao?

“Tôi......” Gã tên Bưu kia có chút bối rối, ánh mắt dò hỏi nhìn về phía Sầm Liệt, mà  Sầm Liệt cũng đang bị lời nói công kích của Dạ Cô Tinh làm cho không ứng phó kịp.

“Nhìn à! Nhìn cái gì vậy?! Chẳng lẽ trên mặt gia chủ nhà anh nở hoa sao? Nhìn nữa cũng thay đổi được chuyện anh đầu óc ngu si, tứ chi phát triển đâu!” Ánh mắt nghiêm túc, Dạ Cô Tinh quát lên, “Ở trên địa bàn của người khác lại rút súng chĩa vào khách quý của người ta, anh đây là muốn giọng khách át giọng chủ sao?! Hay là, Hội Vĩnh An xem thường Bang Cự Phong, muốn tát lên mặt ông chủ Đường?!”

“Tôi không phải......” Tay chân Bưu luống cuống, một mặt kinh hoảng, gã cũng chỉ là nghe theo mệnh lệnh của cậu chủ mà thôi, sao lại thành xem thường Bang Cự Phong, giọng khách át giọng chủ rồi hả?

Vào lúc này nếu Đường Nghiêu còn không mở miệng, e rằng ngày hôm sau trên đường sẽ lưu truyền tin tức “Hội Vĩnh An bắn chết khách quý của Bang Cự Phong, Đường Nghiêu không có năng lực chống đỡ”, tổn hại mặt mũi của anh ta không đáng lo lắng, nhưng nếu như toàn bộ Bang Cự Phong cũng bởi vậy mà bị người khác coi thường, vậy thì chuyện lớn rồi!

Ho nhẹ hai tiếng, sắc mặt Đường Nghiêu nghiêm túc, âm trầm nói: “Cậu Sầm, ngày hôm nay chào hỏi không chu đáo, không thể tận hứng, ngày khác ổn thỏa quét dọn sạch sẽ, sẽ ngênh đón cậu tới chơi.”

Lệnh đuổi khách rõ ràng như thế, nếu Sầm Liệt còn mặt dày ở lại, thì đúng là không biết xấu hổ không biết thẹn rồi!

Cười lạnh, ánh mắt bình tĩnh nhìn người đàn ông xinh đẹp như yêu nghiêt, “Cậu, rất tốt, tôi nhớ kỹ rồi. Trả lễ lại, sau này mong rằng sẽ vui lòng chỉ giáo!”

Mấy câu nói nói thật thật giả giả, mơ mơ hồ hồ, nhưng ý uy hiếp lại vô cùng rõ ràng.

Dạ Cô Tinh lại chỉ phất phất tay, cười nói, “Được được, tôi giỏi nhất là làm thầy của người khác, chuyện chỉ giáo này, đương nhiên sẽ không keo kiệt, chỉ hy vọng anh đây có thể quản chặt gia súc nhà mình, chứ không dắt ra ngoài lại bị mất mặt, vậy thì lợi bất cập hại đấy.”

“Đều nói con hư là tại cha mẹ, chó ấy mà, cũng giống như vậy thôi, đừng quên dạy dỗ, làm hỏng danh tiếng của gia chủ!”

“Cậu!” Mắt Sầm Liệt lộ vẻ phẫn hận, nhưng cũng á khẩu không trả lời được.

Ngay ở trước mặt Đường Nghiêu, dăm ba câu đã xúi giục Bang Cự Phong và Hội Vĩnh An, mượn lực chống lực, còn chỉ cây dâu mà mắng cây hòe, Sầm Liệt chưa từng chịu chật vật như ngày hôm nay!

“Chúng ta cứ đợi xem.” Nói xong, Sầm Liệt mang theo đàn em quay người rời đi!

Dạ Cô Tinh không lưu luyến mà phất phất tay, nhìn về bóng lưng hai người có lòng tốt nhắc nhở: “Đi thong thả không tiễn, trên đường cẩn thận một chút, đừng tiếp tục để chó điên cắn người, đến lúc đó lại phải bồi thường táng gia bại sản, phải biết thế đạo ngày nay, ăn vạ cũng là một nghề có lương cao đó!”

Sầm Liệt suýt nữa lảo đảo một cái, sau đó bước nhanh hơn, còn Bưu thì tóc gáy dựng thẳng, người đàn ông này không chỉ có gương mặt đẹp hơn phụ nữ, miệng cũng độc hơn nhiều......

Đường Nghiêu thấy rất buồn cười, Sầm Liệt luôn luôn kiêu căng tự mãn, từ nhỏ đến lớn còn chưa từng gặp phải chuyện như thế đi! Thực sự là... hả lòng hả dạ quá đi!

Mắt thấy bóng lưng hai người biến mất ở cửa lớn sòng bạc, ý cười trên khóe môi Dạ Cô Tinh hoàn toàn biến mất, quay đầu lại, trên mặt cũng nghiêm túc lạnh lùng, “Ông chủ Đường, chúng ta vào bàn chứ?”

Ngạc nhiên với tốc độ thay đổi sắc mặt của người này, trong nháy mắt đó, Đường Nghiêu phảng phất nhìn thấy một linh hồn xơ xác tiêu điều, lạnh lùng như băng, ánh sáng nơi đáy mắt vì thế mà rung động, ý chí chiến đấu ngập trời, “Người đâu, dẫn đường.”

Dưới sự dẫn dắt của một người chia bài, Dạ Cô Tinh đi tới sòng bạc lầu hai, Đường Nghiêu nói câu “Xin lỗi không tiếp được” rồi tạm thời rời đi.

Cô biết có một vài người, tạm gọi là cá cược chuyên nghiệp đi, mỗi lần trước khi ra tay, đều sẽ bái lạy “Ngũ Quỷ” hoặc là “Thần tài”, mong cầu được vận may.

Tuy đánh bạc phải dùng bản lĩnh thật, nhưng vận may cũng cực kì quan trọng, tất cả mọi chuyện đều phải chuẩn bị kỹ càng, gió Đông chính là nhân tố quyết định!

Rất nhiều người ó kỹ thuật đánh bạc không tệ, nhưng lại thiếu một chút vận may, đến mức cuối cùng thua vô cùng thê thảm, nợ nần chồng chất, vợ con ly tán.

Khi Dạ Cô Tinh bước vào sòng bạc còn không có chú ý, bây giờ nhìn kỹ, cũng dường như đã ngộ ra, đứng từ lầu hai quan sát xuống phía dưới, toàn bộ sòng bạc hiện ra bố cục phong thủy “Ngũ Quỷ vận tài”, người Quảng Đông rất tin tưởng phong thuỷ, nhất là Hongkong, Macao, dựa theo suy đoán này, Đường Nghiêu bái xá hẳn là “Ngũ Quỷ”.

Thủy là tài, thuần âm, cho nên bái quỷ.

Ngũ Quỷ, tức chỉ Liêm Trinh Tinh bên trong cửu tinh.

Sư phụ từng nói, tọa Sơn Long, hướng Thủy Long, Sơn Long Thủy Long mỗi nơi đứng một quẻ, như thế được quẻ, theo tịnh âm tịnh dương và quẻ 24 trong nạp giáp ba hào, đặt Sơn Long ở vị trí của Liêm Trinh, hướng nước chảy vào ở vị trí cửa lớn. Ở trong nhà, khiến Sơn Long, Liêm Trinh vị mở cửa, cửa số các thứ, khiến cửa lớn ở vị trí Thủy Long có nước, thiết kế này chính là Ngũ Quỷ vận tài.

Tuy cô không biết bày phong thủy, nhưng vẫn hiểu một chút chút.

Như vậy xem ra Đường Nghiêu này đúng là có chút tài năng!

Có vài thứ tin thì lại linh, không tin thì lại mất linh. Cô cũng không tin những truyền thuyết về thần quỷ này, cho nên trước đây cô cũng không cảm thấy hứng thú đối với những thứ như bói toán phong thuỷ này lắm, sư phụ thấy vậy, cũng bỏ ý định muốn cô học tập, chỉ là luôn nhắc đi nhắc lại – đúng là phí hoài thiên phú!

Những lúc như vậy, Diệp Tử lại cười rất tinh nghịch.

Trái lại Dạ Cơ Sơn lại rất là buồn bực bất đắc dĩ.

Đi theo bước chân của người chia bài, Dạ Cô Tinh xuyên qua hành lang lầu hai, cuối tấm thảm đỏ, hai nhân viên phục vụ đã mở cánh cửa gỗ nâu cuối cùng dẫn đến phòng VIP số 1.

Trong phòng VIP trang hoàng vô cùng nhã nhặn, đèn treo thủy tinh trong suốt trùng điệp, tranh sơn dầu thời kỳ Phục Hưng treo trên tường, ánh đèn quầy rượu mờ ảo, hàng ghế sô pha yên tĩnh ấm áp, bắt mắt nhất, chính là chiếc bàn gỗ lớn màu đỏ chính giữa phòng.

Trần nhà bên trên chiếc bàn, là một đèn trùm thủy tinh hình dáng rộng cũng gần bằng chiếc bàn gỗ, lúc này đang phát ra ánh sáng chói mắt, rọi xuống mặt bàn, tỏa ra ánh sáng lung linh, giống như một dải Ngân Hà nho nhỏ, rất nhiều lá bài và chip nằm ở chính giữa bàn, như chiếc thuyền nhỏ chờ đợi giương buồm.

Trong sảnh tư nhân to lớn không gặp bất kỳ khách chơi nào, chỉ có một nhân viên xào bài đứng mỉm cười, tư thế tiêu chuẩn, giống như cái cọc gỗ bất động; Xa xa nơi góc tường, còn có nhân viên phục vụ ở quầy rượu, đứng đối diện với bức tường, khi ván bài kết thúc, mới quay người tiến lên phục vụ.

Lúc này, Đường Nghiêu đã thay quần áo đẩy cửa vào, trong nháy mắt đó Đàm Hạo đứng phía sau Dạ Cô Tinh nổi lên đề phòng.

Thực ra, ngoại trừ đánh đánh giết giết, súng ống thuốc nổ, Đàm Hào chưa từng được tới sòng bạc xa hoa như thế này, tuy rằng trong lúc rảnh rỗi sẽ đánh mạt chược với đám đàn em, thỉnh thoảng chơi cờ tỉ phú, thắng thua không lớn, nghiêm túc tuân theo quy tắc “đánh nhỏ mà vui.”

Anh ta xuất thân nghèo khó, cha mẹ đều là nông dân, từ nhỏ đã có thói quen tiết kiệm, sau đó cuộc sống bức bách, anh ta bất đắc dĩ gia nhập vào hắc đạo, nhưng vẫn luôn tự mình khắc khổ, lúc trước khi theo Vu Sâm làm đàn em thu nhập một tháng cũng đã hơn vạn, hơn nữa có phí bảo kê, tiểu đệ dâng lên, cũng coi như là có chút tài sản, nhưng anh ta là người đã quen cực khổ, tự nhiên có một đống tiền, trái lại không biết nên xài như thế nào.

Chơi g*i sao? Anh ta sợ dơ; Đánh bạc sao? Anh ta sợ thua; Chơi ma túy sao? Đó gọi là ngu xuẩn!

Nghĩ tới nghĩ lui thì thấy mình chỉ có một ham muốn, chính là thu thập các loại súng ống, sau đó cầm ở trong tay tinh tế thưởng thức, quả thực còn sảng khoái hơn ôm mĩ nhân trong ngực nhiều, vì thế Đàm Hào tốn không ít tiền, bây giờ trong căn hộ ở thủ đô đã bày đầy đồ sưu tập của anh ta.

Vốn cho là hành vi này của mình đã đủ phá sản, nhưng trải qua đêm nay, anh ta cảm thấy mình đã vô cùng cần kiệm rồi! Chứng kiến khí phách tiêu tiền như nước này của xã trưởng, đi sòng bạc xa hoa bậc này, Đàm Hào cảm thấy, mình đúng là ếch ngồi đáy giếng, quá nông cạn!

Anh ta quyết định sau này sẽ theo sát bước chân của xã trưởng, biển rộng mặc cá nhảy, trời cao mặc cho chim bay!

Trên người mặc bộ vest màu đen, không còn vẻ bất kham tùy ý khi mang áo khoác dài, Đường Nghiêu trước mắt, cả người đều tỏa ra một loại khí thế không thể khinh thường.

Muốn lấy khí thế áp đảo cô, tạo thành áp lực trong lòng, cuối cùng không chiến mà hàng?

Có thể chiêu này của Đường Nghiêu sẽ hữu hiệu với người khác, dù sao đi tới sảnh riêng thế này, vốn đã có áp lực rất lớn ở trong lòng, hơn nữa toàn thân Đường Nghiêu khí thế chấn động, không hề sợ hãi mình sẽ thua! Nhưng chuyện này đối với cô mà nói, căn bản vô dụng, điều đầu tiên trong bài bạc, phải tránh tự loạn thế trận, mà phải can đảm cẩn trọng, quả quyết chính là điều then chốt để giành chiến thắng!

Đêm nay nếu cô đã đến, thì sẽ không có bất kỳ gánh nặng nào ở trong lòng, tất cả kết quả, bất luận tốt, xấu, cô đều đã chuẩn bị xong tâm lý, cầu xin nhân từ sẽ nhận được sự nhân từ, cho dù có thua tới thất bại thảm hại, cô cũng sẽ không hối hận!

Trong mắt Đường Nghiêu loé lên vẻ kính nể, nhưng bên trong vẻ kính nể đó lại có nghiêm nghị -- “lai giả bất thiện”!

“Nên xưng hô như thế nào, vị khách tôn quý?”

“Tôi họ Dạ.”

“cậu Dạ, cậu muốn cá cược như thế nào?”

“Bluff!”

Anh mắt Đường Nghiêu âm u, sâu thẳm.

Bluff, vô hạn đe dọa, phô trương thanh thế, ngoạn pháp rất đơn giản, 7 bộ bài đã được xáo, mỗi người lần lượt rút bài, từ lá bài thứ hai là có thể bắt đầu lựa chọn gia tăng chip cược rồi lên bài tiếp, hoặc là chịu thua rút lui.

Phương pháp kết thúc ván bài có hai loại, cách thứ nhất là, một bên tự nhận bài của mình nhỏ hơn đối phương, vì để tránh cho tổn thất lớn hơn, chấp nhận thua số chip đã cược ra, tự động bỏ bài; Một loại khác là, sau khi hai bên đều rút 5 lá, ngả bài kết thúc.

Ngoại trừ một vòng cuối cùng, toàn bộ quá trình, không có bất kỳ quy định ra bài hoặc ngả bài, hơn nữa 7 bộ bài, số đếm quá lớn, nhớ bài, tính điểm cũng vô dụng, duy nhất có hai thứ có thể dùng, một là vận may, hai là tố chất tâm lý!

Thông thường mà nói, tùy ý rút ra một lá bài trong mấy trăm lá, đều là tùy ý xóc bài, đến một vòng cuối cùng thường thường hợp lại chính là bài đếm. Mà bên trong quá trình, người chơi phải thể hiện ra là bài của mình rất lớn, đánh đổ phòng tuyến tâm lý của đối phương, làm cho đối phương nảy sinh tâm lý sợ hãi rồi bỏ bài.

Nhà họ Đường làm giàu nhờ bài bạc, có thể phát triển Bang Cự Phong tới vị trí ngày hôm nay, hơn nữa trở thành người đứng đầu trong giới cờ bạc ở phía Nam, thuật đánh bạc là không thể khinh thường được.

Nghe nói trên bàn cược, Đường Nghiêu chưa từng thua qua, mười ván thắng cả mười, đủ chứng minh anh ta vững vàng lão luyện đến nhường nào, Dạ Cô Tinh làm sao mà ngốc tới mức dùng yếu điểm của mình đi công kích đối phương chứ.

Vì thế, cô lựa chọn Bluff, chính là hy vọng có thể mức độ lớn nhất hạ thấp ảnh hưởng kết quả “môn đánh bạc”, chỉ cần so vận may và tố chất tâm lý, Dạ Cô Tinh chưa chắc đã thất bại!

Ngược lại, cô còn có phần thắng lớn hơn, bởi vì cô đã thông qua tư liệu và Tịch Cẩn cũng hiểu rõ đại khái con người Đường Nghiêu, trái lại Đường Nghiêu, không biết gì về cô cả!

Đây chính là thế mạnh lớn nhất của cô!

Dạ Cô Tinh nhìn về phía Đường Nghiêu, mắt sáng như đuốc, sắc mặt lẫm liệt, “Trò này, ông chủ Đường thấy thế nào?”

Chậm rãi nhếch môi lên mỉm cười, vẻ hứng thú trong mắt Đường Nghiêu càng nồng đậm, “Được, trò này rất mới mẻ. Còn tiền đặt cược thì sao?”

Dạ Cô Tinh chậm rãi câu môi, “Đặt cược tự do!”

Đường Nghiêu đột nhiên kinh ngạc, lập tức cười ha ha, ánh mắt nhìn về phía Dạ Cô Tinh như đang nhìn một người điên, “Cậu Dạ, cậu đang nói đùa sao? Tới bây giờ, tôi chỉ biết họ của cậu, và cậu đang có 30 triệu đô chip trên tay, còn lại, không biết gì cả, cậu bảo tôi nên gọi tiền cược thế nào đây?”

Vung tay, Dạ Cô Tinh đi tới bên chiếu bạc, dưới ánh mắt nghi ngờ của Đường Nghiêu, kéo ra ghế tựa, tao nhã ngồi xuống, “Ông chủ Đường không cần biết về tôi, ta sẽ gọi số, đồng thời, đưa ra điều kiện trao đổi ngang nhau, còn có theo hay không, toàn bộ là do ông chủ Đường tự mình quyết định. Yên tâm, tôi sẽ không dùng tảng đá đổi mỏ vàng, nếu vẫn chưa yên tâm, anh có thể để người thẩm định đánh giá tại chỗ!”

“Được!” Đường Nghiêu đáp lại, nếu đối phương muốn chơi, anh ta tất nhiên sẽ phụng bồi!

Đặt cược tự do kích thích chính là ở chỗ, muốn thứ gì từ đối phương, cứ việc nói, chỉ cần thắng, cho dù là mạng người cũng có thể lấy đi; Ván đầu tiên hai người bình đẳng, có quyền cự tuyệt; Nhưng đến ván thứ hai, sau khi người thắng gọi tên, người thua không đưa ra nổi, giữa đường rút lui, vậy sẽ thua tiền đặt cược.

Sau mười phút, người thẩm định tài sản trình diện, trò chơi chính thức bắt đầu!

Tổng cộng ba ván, trận đầu, xáo bài, người chia bài xáo bài, chia bài xong xuôi.

Dạ Cô Tinh và Đường Nghiêu ngồi đối diện nhau, ánh đèn chiếu xuống, có thể nhìn thấy rõ ràng bất kỳ biểu lộ gì trên mặt đối phương.

“Người tới là khách, mời cậu Dạ.” Đường Nghiêu cười như gió xuân ấm áp.

Dạ Cô Tinh cũng không khách sáo, theo lời đánh bài, liếc nhìn, úp bài xuống mặt bàn, trên mặt không để lộ ra bất kỳ biểu lộ gì; Đường Nghiêu tiếp tục lấy một tấm bài, cũng tỏ vẻ bình tĩnh.

“30 triệu đô.” Cô mở miệng gọi số, Đàm Hào cầm tất cả chip trong tay đẩy đến mặt bàn, mắt cũng không chớp cái nào.

Vừa rồi xã trưởng đã nhắc nhở anh ta, một lúc nữa, cho dù xảy ra chuyện gì cũng không cần ngạc nhiên, chuyện phải làm, chỉ là tin tưởng cô!

Đường Nghiêu có vẻ rất thong dong, “Theo.”

Hai người lần lượt rút lá bài thứ hai.

Dạ Cô Tinh liếc mắt, mặt trầm như nước, bất động như núi, khép bài lại, mở miệng lần nữa, “50 triệu đô.” Đàm Hào lấy chi phiếu từ trong túi ra.

Đường Nghiêu khẽ nheo mắt, “Theo.”

Ngay sau đó là lá bài thứ ba, lá thứ tư, tiền đặt cược đều là triệu đô, mà lần sau còn lớn hơn lần trước.

Hiện tại trong tay Đường Nghiêu cầm bốn lá bài theo thứ tự là hai tấm K, hai tấm A, toàn bộ là bích.

Lá bài cuối cùng, Dạ Cô Tinh nhắm hai mắt, gọi số: “Một tỷ, đô.”

Đường Nghiêu nhìn lá bài cuối cùng của mình, K bích, thêm vào bốn lá bài trước, một đôi A ba cây K, đã là bài rất đẹp, anh ta không tin bài của đối phương còn có thể tốt hơn anh ta!

“Theo!”

Âm thanh máy móc của nhân viên chia bày vang lên: “Xin mời mở bài.”

Đường Nghiêu cầm lấy lá bài trước mặt, ném vào chính giữa bàn, đều là lá bài bích, một đôi A bích, ba lá K bích!

Dạ Cô Tinh chậm rãi nở nụ cười, không nhanh không chậm mở từng lá bài trước mặt, cũng là năm lá bài bích, một đôi K, ba lá A.

Thắng hiểm!

Đường Nghiêu sững sờ, lập tức chậm rãi cười, không có chút nào tức giận sau khi biết bài thua, lạnh nhạt nói: “Chúc mừng.”

Dạ Cô Tinh nhếch khóe môi, cười mà như không cười, “Cảm ơn. Hi vọng ván thứ hai ông chủ Đường còn có thể cười...... như gió xuân ấm áp như thế này......”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.