[Quyển 2] Ảnh Hậu Giới Giải Trí Trọng Sinh

Chương 5: Sự ghen tuông và quyến luyến của anh



Lúc mở cửa ra, Dạ Cô Tinh chỉ cảm thấy hơi thở lành lạnh như dã thú xông thẳng vào mặt mình, một cái đẩy người cô đã rơi vào vòng tay ấm áp của người đàn ông, một cái hôn bất ngờ ập tới.

Động tác của người đàn ông rất mạnh mẽ, một tay ôm eo cô, tay còn lại đặt sau gáy cô. Dạ Cô Tinh không thể né tránh được sự cuồng nhiệt ấy, chỉ có thể dây dưa với anh.

Trên thực tế, với thân thủ của cô, muốn thoát khỏi trói buộc của An Tuyển Hoàng không hề khó, nhưng cô biết người đàn ông này đang tức giận, giống như một con sư tử đang xù lông, chỉ có thể thuận theo anh, tuyệt đối không thể chống cự lại được, nhưng trong đầu cô lại thầm mắng tên Dạ Thất chết tiệt kia!

Nếu anh ta không nói nhảm, thì có khiến người đàn ông này hùng hổ xông đến đây vậy không?!

Dạ Cô Tinh hít một hơi, nụ hôn của người đàn ông xen lẫn sự trừng phạt, hoàn toàn không có chút kỹ xảo nào, giống như sự cướp đoạt của con dã thú nguyên thủy, môi và lưỡi của cô bị anh cắn mút một cách quyết liệt, cảm thấy đau ê ẩm cả người.

“Ưm—” Cô gần như không thể thở nổi, vươn tay đẩy đẩy vai người đàn ông, An Tuyển Hoàng thuận thế hơi tách khỏi người cô, Dạ Cô Tinh thở hổn hển, lồng ngực phập phồng.

Ánh mắt của người đàn ông nhàn nhạt rơi xuống mảnh trắng như tuyết ấy, yết hầu động đậy, Dạ Cô Tinh nhanh chóng đưa tay ra che.

Chết tiệt! Lúc này cô chỉ mặc một chiếc váy ngủ hai dây, lại đang nằm ngủ, quần áo xộc xệch, nửa vai lộ ra ngoài.

Mặt cô đột nhiên đỏ bừng, cô quay người rời đi.

Nhưng người đàn ông này đâu có dễ bị lừa như vậy? An Tuyển Hoàng đạp cửa xoay người kéo một cái, cơ thể người phụ nữ lại rơi vào vòng tay anh. Một lòng bàn tay lớn không ngừng xoa nắn người phụ nữ, hô hấp của An Tuyển Hoàng trở nên nặng nề.

Dạ Cô Tinh nhận thấy sự thay đổi của người đàn ông, nhanh chóng dùng lực muốn thoát ra, lùi về phía sau ba bước, “Anh, anh đừng có lộn xộn...”

Chỉ là nghe thế nào cũng không thấy có chút khí thế hay uy hiếp nào.

Lông mày An Tuyển Hoàng chùng xuống, anh tiến lại gần cô hơn, “Người đàn ông đó… là ai?”

Dạ Cô Tinh nhướng mày, đôi môi tê dại, đau đớn, nhìn thấy sắc mặt An Tuyển Hoàng trỏ nên ngưng tụ, tự nhiên lại nổi hứng muốn chọc điên anh, “Gian phu.”

Ai biết An Tuyển Hoàng nghe thấy mấy lời này, lập tức xoay người rời đi, Dạ Cô Tinh sửng sốt, nhanh chóng túm lấy anh, “Anh đi đâu đấy?”

“… Giết chết tên gian phu kia.”

“Ha ha…” Dạ Cô Tinh mới không tin là anh không nghe ra ý trêu chọc trong câu trả lời của mình, cô hơi thả lỏng gương mặt hơi căng thẳng, rồi kéo An Tuyển Hoàng ngồi xuống ghế sô pha.

Người đàn ông cũng để yên cho cô kéo, một đôi mắt đen sâu thẳm nhìn cô, cuối cùng rơi vào hai bàn tay đang nắm lấy nhau.

Bàn tay của người phụ nữ mềm mại như không xương, trắng nõn và hoàn mỹ, còn bàn tay của người đàn ông thì rộng rãi và ấm áp.Trái tim lạnh lẽo của An Tuyển Hoàng bỗng dâng trào lên một tia ấm áp khó tả, dường như tất cả sự ấm áp trên đời này đều được nắm giữ trong tay người phụ nữ này vậy!

Hai người ngồi xuống ghế sô pha, Dạ Cô Tinh nhẹ nhàng nép vào trong vòng tay của người đàn ông, An Tuyển Hoàng nhất thời giật mình, lần đầu tiên, anh cảm thấy mình đã đi vào trong trái tim cô...

Dựa vào lồng ngực ấm áp của người đàn ông, đôi mắt Dạ Cô Tinh hơi nheo lại, giống như một con mèo con lười biếng, cô cọ cọ tìm một vị trí thoải mái, mấy ngày nay vì chuyện ở Dạ Xã nên cô bận đến tối mắt tối mũi, vẫn còn rất nhiều vấn đề cần phải nhanh chóng giải quyết, hội họp, chỉnh đốn, tuyển dụng, mọi việc đều phải thông qua sự chỉ đạo của cô, mặc dù Đàm Hào đã giúp cô xử lý một phần công việc, nhưng cuối cùng vẫn có rất nhiều việc phải đến tay cô!

Cho đến khi giải quyết bang Lão Hằng xong cô mới có thể yên tâm hơn một chút, cô ngủ thiếp đi ngay khi trở về khách sạn, nhìn ra ngoài cửa sổ, hóa ra mặt trời đã lặn...

Cô ngủ nguyên một buổi chiều!

Cảm giác lồng ngực căng thẳng trùng xuống, kèm theo hơi thở đều đều từ đỉnh đầu truyền đến, trái tim Dạ Cô Tinh cảm thấy bình yên, cảm giác bình yên mà từ trước đến nay chưa từng có, giống như một chiếc thuyền buồm cuối cùng cũng tìm được bến đỗ nghỉ ngơi sau khi trải qua sóng gió.

Mà người đàn ông này là bến đổ cuối cùng mà cô neo đậu. Trong ánh sáng rực rỡ của ráng chiều, bầu trời rực cháy mây mù dâng cao, nhưng bên trong phòng lại trở nên yên tĩnh, không một tiếng động.

An Tuyển Hoàng duỗi tay ôm eo người phụ nữ, tay còn lại vuốt ve mái tóc như thác của cô, nụ hôn dịu dàng in trên trán người phụ nữ, trong mắt anh thoáng hiện lên một tia đau lòng, “Em có mệt không?”

Dạ Cô Tinh hai mắt lười biếng nhìn mặt đất, có vẻ hưởng thụ sự dịu dàng của người đàn ông lúc này, “Mệt, nhưng cũng đáng.”

Cô tin tưởng vào năng lực và sự nhạy bén của An Tuyển Hoàng. Những cử động nhỏ của cô đều không thể thoát khỏi mắt anh, nhưng anh chưa bao giờ mở miệng hỏi. Điều này khiến Dạ Cô Tinh rất xúc động.

Vì tin tưởng nên mới không hỏi.

Anh tin tưởng cô.

Khóe môi cong lên một cách khó hiểu, Dạ Cô Tinh vươn tay ra ôm lấy cổ người đàn ông, hôn lên môi anh, sau đó nhanh chóng lùi lại, mỉm cười tinh nghịch, mắt mày cong cong.

Chân mày An Tuyển Hoàng tối sầm lại, hai tay ôm eo Dạ Cô Tinh càng siết chặt, “Em là đang muốn đùa với lửa sao?”

Dạ Cô Tinh cười thuần khiết, chỉ vào bụng dưới của mình, hàm ý em có bảo bảo ở đây, có thách anh cũng không dám hành động lỗ mãng!

An Tuyển Hoàng cười khổ, ánh mắt ngưng đọng, ồ, người đàn ông này đang cười với cô sao? Còn cười đến... quyến rũ như vậy?!

Một cảm giác khủng hoảng mạnh mẽ lướt qua trái tim cô, Dạ Cô Tinh nhanh chóng thoát khỏi vòng tay của người đàn ông, nhưng đã quá muộn, cô bị người đàn ông ôm chặt lấy, đi về phía chiếc giường lớn.

Mặt Dạ Cô Tinh đột nhiên tái mét, “Anh, anh muốn làm gì?”

“Em.”

Đôi má trắng nõn của người phụ nữ đột nhiên đỏ ửng lên, cô bắt đầu giãy giụa, “An Tuyển Hoàng, anh, anh buông ra… Em không muốn... “

“Ngoan nào, đừng lộn xộn.”

Dạ Cô Tinh không dám động đậy, bởi vì cô đã cảm nhận được rõ ràng những thay đổi trong cơ thể người đàn ông, cô bất giác rùng mình.

Không ngờ, người đàn ông vừa đặt cô lên giường, dưới ánh mắt cảnh giác của Dạ Cô Tinh, anh lấy chăn bông đắp cho cô, giọng nói lạnh lùng xen lẫn chút kìm nén, “Mệt thì cứ nghỉ ngơi đi, ngoan.”

Sau đó anh bước vào phòng tắm, một lúc sau, nghe thấy tiếng nước chảy...

Dạ Cô Tinh thở phào nhẹ nhõm, ánh mắt vừa động, trong lòng có chút áy náy, ừm... anh ấy chắc là đang rất khó chịu...

Không biết có phải bé con thời gian trước quá hoạt bát, bây giờ bước vào giai đoạn hồi phục sức khỏe hay không, thậm chí ngay cả cô cũng thường cảm thấy buồn ngủ và mệt mỏi...

Khi Dạ Cô Tinh tỉnh lại, bầu trời đã tối rồi, những vì sao ngoài cửa sổ đang sáng rực, ánh đèn neon lộng lẫy.

Vương Trực chuẩn bị cho cô là kiểu căn hộ, có một phòng khách, một phòng ngủ, một bếp và một phòng tắm, cô đi chân trần vào phòng khách, tìm kiếm ánh sáng, nhưng thấy dưới ánh đèn vàng ấm áp, người đàn ông với đôi mắt đen láy đang chăm chú xem tập tài liệu trong tay, đôi môi mỏng thâm thúy mím chặt, trên chiếc bàn thủy tinh thấp trước mặt có hai xấp giấy được xếp ngay ngắn bên trái và bên phải.

Trên người anh lúc này không còn là đồ vest giày da đắt tiền nữa, mà thay vào đó là một bộ quần áo màu đen giản dị, nhàn nhạt có chút tùy ý, lại càng làm cho anh có cảm giác nhàn nhã hơn.

Người đàn ông này cứ ngồi ở đó, mang theo sự độc đoán và uy nghiêm của cả thiên hạ, Dạ Cô Tinh thầm choáng váng, trong khoảng thời gian này, thông qua sự điều tra của Vu Sâm, cô cũng đã biết được ít nhiều về nhà họ An, nhưng cô không ngờ ở cái thời đại này mà vẫn còn có những gia tộc kế thừa chế độ phụ hệ, đặt quyền tộc lên trên hết.

Nhìn thế lực và công việc kinh doanh của nhà họ An trong tài liệu điều tra được, Dạ Cô Tinh mặc dù đã chuẩn bị tâm lý, nhưng vẫn có chút bị sốc.

Cảm giác mình như kiểu cô bé lọ lem được chàng hoàng tử để ý?

Cô sờ mũi, đột nhiên ngước mắt lên, nhưng lại đụng phải đôi mắt đen lánh và sâu thẳm của người đàn ông trước mặt.

Dạ Cô Tinh giật mình, nói: “Anh đi sao chẳng có tiếng động gì cả thế?”

Người đàn ông nghiêm túc, nói: “Là em đang thất thần.” Sau đó, không hề báo trước, anh đưa tay ra bế cô lên. Dạ Cô Tinh đột nhiên giật mình vội đưa tay ôm lấy cổ của anh.

Đặt cô lên sô pha, An Tuyển Hoàng ôm đôi chân trắng nõn của cô vào trong cánh tay, Dạ Cô Tinh sửng sốt, lòng bàn chân truyền đến một cảm giác ấm áp, vừa rồi cô xuống giường không có mang dép, lúc này bị anh bắt gặp mới bất giác cảm thấy có chút lạnh.

Một tia đau lòng lóe lên trong mắt anh, Dạ Cô Tinh tự nhiên cảm thấy ấm áp. Lòng bàn tay to và mười ngón tay thon dày của người đàn ông, mỗi ngón tay đều có vết chai mỏng, đó là dấu vết do dùng súng lâu ngày để lại.

Lúc này, người đàn ông cao quý và tôn kính này lại đặt những tài liệu trị giá hàng trăm triệu kia xuống, làm ấm châm cho cô?!

“Lạnh.” Người đàn ông nhíu mày, giọng điệu lạnh lùng nhẹ nhàng trách móc, giống như đang trách cô không biết chăm sóc bản thân.

Dạ Cô Tinh lúng túng sờ sờ sống mũi, cô thật sự không biết cách chăm sóc bản thân mình.

Sau đó nghiêng đầu nhìn An Tuyển Hoàng, uống một hớp trong ly nước, lúc này mới nhớ ra anh bây giờ không phải nên ở New York gặp băng đảng mafia sao?

“Sao anh lại đến đây?”

Động tác của An Tuyển Hoàng chậm lại, trong mắt lóe lên ngọn lửa, có chút nghiến răng nghiến lợi nói: “Bắt, gian.”

“Khụ, khụ, khụ…” Dạ Cô Tinh nghẹn giọng ho lên vài tiếng, vội vàng mở miệng: “Không phải như anh nghĩ đâu! Tối hôm qua lúc em đi tắm, Thất Thất có việc tới tìm em, em nói cậu ấy ở phòng khách chờ em, ai ngờ cậu ấy còn chưa có sự đồng ý của em đã bắt máy nghe điện thoại của anh, còn nói mấy lời nhảm nhí đó nữa....”

“Thất Thất?” Lông mày của người đàn ông chùng xuống.

Dạ Cô Tinh định nói, nhưng bị cắt ngang bởi một tiếng gõ cửa cộc cộc.

“Nhất Nhất, mở cửa đi, bảo bối của chị đến rồi đây!” Dạ Thất hớn hở nói.

Lông mày sắc nhọn của An Tuyển Hoàng nhướn lên, mặt lạnh như băng.

Dạ Cô Tinh thầm nghĩ không ổn rồi, trong lòng thầm mắng nhiếc đồ không đáng tin cậy kia, không có chuyện gì tự gọi “bảo bối” làm cái quái gì chứ!.

Dạ Thất đứng ngoài cửa thấy không có động tĩnh gì, thì càng gõ mạnh, "Nhất Nhất, bảo bối, mau mở cửa đi mở cửa đi! Đừng giả vờ ngủ nữa!”

Khoảnh khắc cửa được mở ra, Dạ Thất cảm thấy một luồng gió mạnh hắt vào mặt mình, sắc mặt căng cứng, nhanh chóng vung nắm đấm định phản đòn nhưng miệng lại tê dại, cả cánh tay cứng đờ, đột nhiên ngước mắt lên, nhìn thấy một người đàn ông mặc đồ đen, khuôn mặt lạnh lùng, ánh mắt sắc bén như dao nhìn về phía anh ta.

Phản ứng đầu tiên của Dạ Thất là lo lắng Dạ Cô Tinh đã xảy ra chuyệni! Sau đó vội vàng thò đầu vào bên trong thám thính, ánh mắt lo lắng.

Khi nhìn thấy điều này, lông mày của An Tuyển Hoàng nhếch lên, công kích lần nữa.

Trong hành lang hẹp, hai người đàn ông anh một đấm tôi một đá vô cùng dữ dội.

Động tác của An Tuyển Hoàng vô cùng sắc bén, chiêu thức mạnh mẽ, ẩn chứa sức mạnh bùng nổ nguyên thủy, thế lực và sức lực đạt đỉnh tuyệt đối.

Dạ Thất là người tinh ranh, tận dụng sự khôn khéo né tránh một cách linh hoạt, nhưng cuối cùng vì sức lực không đủ, vẫn rơi vào tình thế bất lợi, bị An Tuyến Hoang đám vào ngực một cái.

Anh ta ôm lấy ngực lui về phía sau hai bước, trong ánh mắt Dạ Thất ngập tràn tức giận, nhưng anh ta biết rõ người này không có ý định đả thương mình, rõ ràng lúc cuối anh ta đã giảm bớt lực tấn công, nếu không vào lúc này anh ta đã hộc máu nằm trên mặt đất rồi.

Trong lòng không khỏi chấn động, thực lực mạnh như vậy, anh ta tự hỏi bản thân cho dù rời khỏi sự giám sát của sư phụ nhiều năm qua, nhưng chưa từng lười biếng dù chỉ một ngày, tốt xấu gì thì anh ta cũng là người có kỹ năng thành thục, vậy mà lại bị ép lùi về sau mấy bước, cuối cùng lại chịu một quả đấm vào ngực!

Dạ Thất xù lông lên, có cảm giác như bị khinh thường—

"Anh kia! Anh là ai vậy?! Tại sao lại ở trong phòng của bảo bối?!” Giọng điệu gấp gáp, giống như một ông chú vậy.

An Tuyển Hoàng mặt mày u ám, mây đen cuộn trào khi nghe thấy hai từ “bảo bối”, anh định ra tay nữa nhưng đã bị Dạ Cô Tinh từ trong phòng bước ra ngăn lại.

Dạ Thất thở phào nhẹ nhõm, xem ra cô không xảy ra chuyện gì cả.

“Bảo bối, chị dọa chết em rồi, gõ cửa cả nửa ngày cũng không thấy ai ra mở, làm người ta lo lắng muốn chết...”

Ánh mắt An Tuyển Hoàng như dao cắt, lành lạnh, Dạ Thất cảm thấy sống lưng ớn lạnh, bất giác đột nhiên im lặng.

Dạ Cô Tinh cũng không có tâm trạng mắng mỏ tên rắc rối này nữa, hằn học nói: “Câm miệng!”

Dạ Thất sửng sốt một lúc, sau đó bụm miệng lại, lộ ra vẻ tủi thân, “Nhất Nhất, chị hung dữ với em sao? Hu hu, em không muốn sống nữa... "

Khuôn mặt của Dạ Cô Tinh đen xì lại.

Ai biết vào lúc này, bàn tay to lớn An Tuyển Hoàng ôm chặt lấy cô, chiếc eo thon không đầy đặn của cô nằm gọn trong lòng bàn tay của anh, An Tuyển Hoàng lành lạnh nhướng mày nhìn Dạ Thất đang giả vờ khóc ở đối diện, khẳng định chủ quyền: “Cô ấy, là của tôi.”

Dạ Thất bị choáng váng một hồi, đợi đến khi kịp phản ứng lại, thì chỉ nhìn thấy bóng lưng của người đàn ông và người phụ nữ biến mất trước mắt mình, sau đó, cạch một tiếng– anh ta thực sự bị cho ra rìa!

Nghiến răng! Nghiến răng! Gian phu! Đợi đấy! Dứt lời, anh ta trỏ về phòng nghĩ biện pháp đối phó với kẻ địch!

Ngày mai sẽ cho mi biết tay! Người nào đó nổi giận đùng đùng, hai mắt phát hỏa.

Dạ Cô Tinh lúc này bị An Tuyển Hoàng vừa kéo vừa quăng vào phòng, hai hàng lông mày có ý trêu chọc nói: “Anh ghen à?”

Đôi môi mỏng của người đàn ông mím chặt không phát ra tiếng. Nhưng Dạ Cô Tinh không có ý định buông tha cho anh, tiếp tục nói, “Không phải An đại thiếu gia vì nghe thấy người đàn ông này bắt điện thoại của em, nói em đang tắm nên mới tức tốc chạy từ Mỹ về đây đấy chứ?”

Ánh mắt người đàn ông âm trầm.

Trái tim Dạ Cô Tinh hơi rung động. Lẽ nào người đàn ông thực sự vì cô nên mới...

Tính cách của một người đàn ông vốn rất sắt đá và kiên cường, căn bản không thể xoay chuyển. Trong tính cách của anh có chứa đựng dũng khí và độc đoán. Nghe Dạ Cô Tinh nói như vậy, An Tuyển Hoàng bắt đầu đối mặt với tâm tư của chính mình, suy nghĩ một chút, sau đó nghiêm nghị gật đầu, “Ừm, ghen rồi.”

Lúc đó, anh đang gặp mặt mấy người đứng đầu của 3 gia tộc mafia kia, gia tộc Gambino mời anh đến tham gia bữa tiệc. Anh bớt chút thời gian để gọi điện thoại cho cô, nhưng không ngờ lại nghe thấy một giọng nam cất lên, còn tự tin nói là cô đang tắm.

Khuôn mặt An Tuyển Hoàng lúc đó đen lại, tâm trạng của anh dao động đến mức ngay cả một người vô tâm vô phế như Minh Triệt cũng có thể nhận ra điều đó.

Sau khi giao mọi việc lại cho Minh Triệt và Nguyệt Vô Tình, anh tự mình lái máy bay đến thành phố A. Lòng như chảo lửa, An Tuyển Hoàng muốn biết Dạ Cô Tinh đang ở đâu là chuyện dễ như trở bàn tay, vì vậy ngay khi vừa xuống máy bay anh đã vội vã chạy đến khách sạn.

Anh chỉ cảm thấy trong lòng có một ngọn lửa tức giận kinh khủng đang cuộn trào, hận không thể xé xác tên đàn ông ấy ngay tức khắc, anh không nghi ngờ việc Dạ Cô Tinh có người khác, chỉ là anh không cho phép bất kỳ người nào dám mơ ước đến cô còn tồn tại…

Vì cô chỉ có thể là của anh!

Dạ Cô Tinh muốn trêu chọc anh một chút, nhưng không ngờ người đàn ông này lại thừa nhận một cách trực tiếp đến như vậy, khiến cô không còn gì để nói.

Nhưng trong lòng lại có một cảm giác ngọt ngào, giống như là… uống mật ong vậy…

Hai người về đến phòng ngủ, An Tuyển Hoàng cởi quần áo ra, Dạ Cô Tinh sửng sốt, “Anh, àm, làm gì vậy?”

“Ngủ.” Nói xong, ôm cô vào trong chăn.

Dạ Cô Tinh cũng rất ngoan ngoãn, biết anh sẽ không làm bậy gì nên cũng không nhúc nhích, hai người yên lặng ôm lấy nhau, ánh trăng ngoài cửa sổ dày đặc, chỉ cảm thấy thời gian thật an nhiên.

“Muốn có được giới hắc đạo ở phía Nam?” Giọng nói của người đàn ông hơi sắc bén, vô hình giống như vương giả độc đoán.

Dạ Cô Tinh nhướng mày, lười biếng trả lời: “Ừm, sao vậy, lãnh chúa phương Bắc, anh cũng muốn lấy một phần bánh ngọt sao?”

Dạ Cô Tinh cũng không mấy ngạc nhiên khi An Tuyển Hoàng có thể phát hiện ra điều này. Mặc dù phía Bắc mới là phạm vi ảnh hưởng của nhà họ An, nhưng nhà họ An cũng sẽ không buông tha phía Nam, với thực lực của An Tuyển Hoàng, nhiều năm như vậy vẫn không tiến vào phía Nam, không phải là vì anh không chiếm được, mà là căn bản không thèm để ý đến nó!

Trọng tâm của giới hắc đạo Trung Quốc luôn nằm ở phía Bắc, còn phía Nam vì có bang Tam Hợp nên mới có giá trị một chút, nhưng Bang Tam Hợp trong những năm gần đây đã trở nên tồi tệ hơn. Nó nằm ở một góc của Hồng Kông, lực lượng chủ yếu đang phát triển ở nước ngoài, ngoại trừ lực lượng ở tỉnh Quảng Đông có mạnh hơn một chút, thì ở các tỉnh, thành phố khác ở miền nam Trung Quốc, có thể nói là không thu được gì.

Nói trắng ra, phía Nam và Bang Tam Hợp trong mắt nhà họ An bây giờ chỉ như một cái sườn gà ăn không ngon, nhưng bỏ đi thì lại tiếc!

Nếu để đặt lên bàn cân so sánh, thế lực ở phía Bắc rõ ràng mạnh hơn rất nhiều, phía Nam chỉ là một mớ hỗn độn, bọn họ chỉ như trò đùa, cũng không hề có chút sợ hãi nào, cho nên nhà họ An mới mắt nhắm mắt mở, Bang Tam Hợp cũng theo quan điểm mặc kệ, việc không liên quan đến mình thì bỏ đấy, lúc này mới khiến Dạ Cô Tinh nổi lên suy nghĩ lợi dụng kẽ hở này.

Mấy người không cần vậy thì cứ để tôi, đây chính là những gì cô nghĩ!

Mặc dù vẻ mặt An Tuyển Hoàng rất bình tĩnh nhưng trong lòng anh cũng có chấn động không nhỏ, anh nghĩ cô chỉ là nhất thời có hứng thú, là người đàn ông của cô, anh sẽ vui vẻ dung túng cho cô, để cô muốn làm gì thì làm, cho dù có làm ra chuyện kinh thiên động địa gì anh cũng có thể gánh thay cô!

Cho nên dù anh đều biết rất rõ tất cả mọi chuyện của Dạ Cô Tinh ở giới hắc đạo, nhưng anh cũng không nói ra. Anh còn cố tình dặn dò Minh Triệt đừng đàn áp Dạ Xã. Trong mắt một người đàn ông, người phụ nữ của anh ta thích chơi, vậy thì sẽ để cho cô chơi thật thỏa thích!

Chơi xong để anh đến thanh toán là được!

Nhưng không ngờ cô lại bí mật tiếp cận với giới hắc đạo ở phía Nam, khi anh biết được tin tức này, Dạ Xã đã trở thành một trong những thế lực mạnh nhất ở đây, chỉ trong vòng một tháng, cô đã thực sự thu gọn toàn thành phố A và thành phố B vào tay mình!

Cưng chiều đặt lên trán cô một nụ hôn, An Tuyển Hoàng nhướng mày, “Chơi vui không?”

Dạ Cô Tinh vội vàng gật đầu, lông mày nhíu lại: “Rất vui” Sau đó khựng lại, “Không phải anh muốn giành với em đấy chứ?”

Nụ cười trong mắt An Tuyển Hoàng vụt mất: “Được rồi đừng trêu nữa. Có cần anh giúp không?”

“Không cần, thế giới của em, tự em chiến đấu.”

Người đàn ông nhíu mày lại trầm mặt nói, “Em không cần phải phân định rõ ràng đến thế.”

Dạ Cô Tinh ngồi dậy, đôi mắt đen lạnh lùng nhìn thẳng người đàn ông, trong đó mang theo vẻ cẩn trọng và nghiêm túc, nói từng chữ từng chữ một, “Em nói rồi, em muốn kề vai sát cánh cùng anh, cho nên em muốn dựa vào thực lực của chính mình.”

An Tuyển Hoàng có chút cảm động, anh ôm cô vào trong lòng, hôn lên đôi môi anh đào nồng nàn rực lửa của cô, một loại cảm giác yên lòng không nói nên lời tràn ra từ tận đáy lòng anh.

Trong khoảnh khắc này, chỉ còn lại một ý nghĩ - đây chính là người phụ nữ mà anh yêu!

“Cô gái ngốc...”

“Anh mới ngốc...”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.