“Đội trưởng, thằng oắt con đó tìm cô gây sự phải không?” Từ Nhất Hạo cả gan ôm vai Dạ Cô Tinh, nói: “Để đó tôi kêu mấy đứa nhóm mình qua dạy cho thằng nhóc đó một bài học!”
Dạ Cô Tinh đột nhiên hoàn hồn, đẩy anh ta ra lùi lại hai bước, đáp: “Không có.”
Từ Nhất Hạo nhún nhún vai, nói: “Có cho thằng nhãi đó gây sự chắc nó cũng không dám đâu!”
Ánh mắt của Dạ Cô Tinh rơi vào bóng lưng kiêu ngạo của Cố Doãn Bái, cô thực sự không thể đoán ra được, rốt cuộc trong bụng của cái thằng nhóc hỗn xược này đang chứa đựng âm mưu gì đây?
Hẹn cô ra uống cà phê chỉ để nói lời xin lỗi thôi sao?
Với cái bộ dạng cố chấp đến chết cũng không chịu thua đó, anh ta sẽ xin lỗi sao?
Tự dưng đối xử tốt với mình như thế, không biết anh ta có ý đồ gì không đây!
Không phải có ý đồ xấu đối với cô đấy chứ? Dạ Cô Tinh chậm rãi cong môi, trong mắt hiện lên vẻ thích thú.
Buổi chiều, theo địa điểm và thời gian đã hẹn trước – Quán cà phê Bỉ.
Trang trí tinh tế, không gian dễ chịu, chỉ cần nhìn thôi cũng biết đây chính là quán cà phê cao cấp. Người bình thường thường sẽ không đến chỗ này, bởi vì chỉ một ly cà phê nhỏ ở đây thôi cũng đã bằng khoản chi tiêu nửa tháng của một gia đình rồi.
Dạ Cô Tinh đội một chiếc mũ lưỡi trai màu đen, mái tóc dài đến thắt lưng hơi xoăn buông xuống tùy ý, cùng với áo khoác đen, quần kaki ống đứng và giày bệt đơn giản. Cả người cô toát lên cảm giác tuỳ ý lười biếng khó có thể miêu tả được bằng lời.
Rõ ràng là ăn mặc như người bình thường, nhưng khi cô mặc vào lại khiến cho người khác có cảm giác thoải mái khó có thể nói rõ, khí chất đó chỉ có cô mới có.
Cố Doãn Trạch chờ đợi trong nhàm chán, bất giác ngẩng đầu lên, vô tình nhìn thấy một bóng dáng xinh đẹp. Tim anh ta đột nhiên lỡ đi một nhịp, cứ nhìn cô gái trước mặt say mê đến độ ngây người ra.
Dạ Cô Tinh nhìn thấy Cố Doãn Trạch. Cô sững sờ một lúc, rồi mới nhận ra anh ta.
Cố Doãn Bái, Cố Doãn Trạch? Lẽ ra cô nên sớm nghĩ đến mối quan hệ giữa hai người họ mới phải.
Dạ Cô Tinh xoay người muốn rời đi, Cố Doãn Trạch vội vàng tiến lên ba bước, chặn ngay trước mặt cô, nói: “Hi! Tiểu mỹ nhân, chúng ta lại gặp nhau nữa rồi.”
“Xin hỏi anh đây, chúng ta có quen biết nhau sao?” Dạ Cô Tinh có vẻ suy nghĩ.
Cố Doãn Trạch làm bộ đau lòng, nói: “Thật đáng thương cho anh mà! Một ngày không gặp em lâu như ba mùa thu trôi qua vậy! Vậy mà không ngờ em chẳng có chút mảy may nào nhớ nhung đến anh cả. Ôi, trái tim của anh sắp tan nát vì em rồi đấy…”
Dáng vẻ thật đáng thương khiến người qua đường phải xót xa.
Không hổ là người tình trong mộng của biết bao cô gái và là người lăn lộn tình trường lão luyện. Cố Doãn Trạch là một mỹ nam điển trai với nước da trắng trẻo, dáng dấp anh tú, phong độ ngút trời và có kinh nghiệm lão luyện. Anh ta có đủ các điều kiện mà một cậu ấm cần có. Hiện tại anh ta có hơi nhu nhược, e rằng rất nhiều cô gái sẽ không cưỡng lại được, đương nhiên trong số đó không bao gồm Dạ Cô Tinh rồi.
Cô nở cười lạnh lùng, hỏi: “Là anh bảo Cố Doãn Bái hẹn tôi ra đây, đúng không?”
Nhẹ nhàng nhếch khóe môi lên, dưới chiếc mũ lưỡi trai, vẻ mặt của người phụ nữ còn ngờ vực, hỏi lại: “Anh chắc chứ?”
“Chắc chứ sao không chắc.”
Dạ Cô Tinh kéo chiếc ghế mây ra, rồi tao nhã ngồi xuống: “Đúng lúc, tôi cũng đang có việc cần tìm anh?
“Ồ?” Đôi mắt của Cố Doãn Trạch chợt sáng lên, anh ta vui vẻ kéo chiếc ghế đối diện Dạ Cô Tinh, rồi ngồi xuống, hỏi: “Người đẹp, có phải em cũng muốn theo đuổi anh không?”
“Đi thẳng và rẽ trái, xin cứ tự nhiên.”
Ánh mắt của Cố Doãn Trạch nhìn về hướng Dạ Cô Tinh đang nói, hỏi: “Nhà vệ sinh ư?”
“Vào đó mà tự soi gương dùm đi, anh có cái gì để tôi muốn theo đuổi không chứ!”
“……”
Lần này, bất kể ý định ban đầu của Cố Doãn Bái là tốt hay xấu, thì tự nhiên gặp được Cố Doãn Trạch thế này, trái lại cũng là một việc tốt.
Kể từ khi Diệp Nhĩ biết được tung tích của Tiểu Tứ, cô ấy vẫn đang thu thập tin tức liên quan đến nhà tù tử thần số 7. Thậm chí không tiếc để Chử Vưu mạo hiểm sử dụng hệ thống tình báo của Chiến phủ, nhưng tin tức vẫn không đủ toàn diện.
Căn bản không có cách nào để biết tình hình bên trong nhà tù như thế nào, cũng như không thể tra ra được.
Đây đều là những tuyệt mật của quân đội Trung Quốc. Từ lời mô tả sơ sơ của sư phụ, Dạ Cô Tinh biết rằng vì để phòng bất trắc xảy ra, mà ngay từ lúc đầu họ đã quyết định sử dụng nhà tù này, quân đội cũng đã dựa theo tình hình thực tế bên trong mà tạo ra một tấm bản đồ phòng thủ nhà tù, sau đó chia nó ra thành hai tấm: một nửa giao cho nhà họ Kỷ, và nửa tấm còn lại giao cho nhà họ Giang!
Chỉ cần lấy được hai tấm bản đồ phòng thủ này gộp lại với nhau, vậy thì kế hoạch giải cứu sẽ trở nên càng dễ dàng hơn rồi!
Đối với tình hình cụ thể của nhà họ Kỷ, ngay từ khi Dạ Cô Tinh đồng ý cùng An Tuyển Hoàng đến dự yến tiệc, thì trong lòng cô đã sớm có kế hoạch làm thế nào để lấy được nửa tấm bản đồ trong tay nhà họ Kỷ rồi.
Còn về phần nửa tấm bản đồ còn lại trong tay nhà họ Giang, thì cô vẫn chưa tìm ra cách nên còn phải suy nghĩ thêm. Nhưng khi nhìn thấy Cố Doãn Trạch, mọi vấn đề nan giải đều đã được giải quyết dễ dàng!
Theo tư liệu có viết, nhà họ Giang hiện nay do Giang Trấn Hải nắm quyền. Giang Dương là con trai trưởng của nhà họ Giang, ông ta đang mang quân hàm thượng tướng. Người mà ông ta kết hôn là cn gái nhà họ Cố – Cố Phương Lan! Nói cách khác, nhà họ Cố và nhà họ Giang có quan hệ thông gia. Cố Doãn Trạch là cháu trai của Cố Phương Lan, là anh em họ với Giang Hạo Đình!
Là người thừa kế của nhà họ Cố, chắc hẳn Cố Doãn Trạch phải biết nhiều thứ!
“Tiểu mỹ nhân, nói đi! Kiếm anh đây có chuyện gì không? Chỉ cần em mở miệng nhờ, cho dù có kêu anh lên núi đao hay xuống biển lửa, anh cũng tuyệt đối sẽ không cau mày than vãn!” Cố Doãn Trạch như mở cờ trong bụng hớn hở nói. Anh ta cứ hở một chút là xưng anh, khiến cho Dạ Cô Tinh nghe mà cứ nổi hết cả da gà!
“Tôi hy vọng sau khi anh nghe xong, còn có thể tiếp tục thề thốt như vậy nữa.” Dạ Cô Tinh cười thâm thuý.
Cố Doãn Trạch đã làm động tác mời – ý bảo cô nói tiếp.
“Tôi muốn anh…” Dạ Cô Tinh ngừng giọng nói lại, rồi cố ý hạ giọng, nói: “Đến nhà họ Giang, ăn trộm tấm bản đồ phòng thủ của nhà tù tử thần số 7!”
Sắc mặt của Cố Doãn Trạch biến đổi rõ rệt, nụ cười cứng ngắc trên khóe môi và đôi mắt lạnh lùng sắc bén trừng Dạ Cô Tinh.
“Cô rốt cuộc là ai?” Vẻ mặt phòng bị, ánh mắt cảnh giác, giống như một cây xương rồng có gai, tốc độ thay đổi sắc mặt thật kinh ngạc.
Biết đến nhà tù tử thần số 7 và còn muốn có tấm bản đồ phòng thủ. Người phụ nữ này thực sự là sinh viên đại học và là tiểu minh tinh sao?
Dạ Cô Tinh chậm rãi cười lớn. Nhìn bề ngoài Cố Doãn Trạch giống như một kẻ hời hợt và bất cần đời, nhưng anh ta lại là người thừa kế của nhà họ Cố. Làm sao một đứa trẻ xuất thân từ một gia đình quyền quý mà lại có thể trở thành loại người đơn giản đến ngớ ngẩn được chứ?
Chỉ riêng việc anh ta biết đến nhà tù tử thần số 7 thôi, cũng đủ thấy anh ta không hề đơn giản và thiểu não như người ta tưởng!
“Tôi là ai, không quan trọng. Quan trọng là anh có thể làm được, không phải sao?”
Cố Doãn Trạch cười lạnh hai tiếng, ý nghĩ đi tán gái lúc nãy của anh ta đã tan biến: “Tại sao cô nghĩ tôi sẽ giúp cô? Nếu lỡ đâu cô là gián điệp từ một quốc gia khác cử đến, hoặc đang có mưu đồ toan tính gì đó, hoặc là phần tử khủng bố gì đó. Vậy không phải tôi sẽ chính là một tội nhân thông đồng với kẻ thù phản bội đất nước sao?”
Nói trúng tim đen, nhắm thẳng vào điểm yếu.
Trong trường hợp này, cô có thể nhanh chóng nắm bắt mấu chốt, phân tích lý trí và đưa ra những phán đoán và lựa chọn có lợi nhất cho mình. Nhưng phải nói rằng Cố Doãn Trạch này thực sự không hề đơn giản chút nào!
“Yên tâm đi! Tôi cũng là người Trung Quốc, tôi sẽ không làm chuyện phản bội đất nước đâu. Còn về phần lý do tôi muốn có tấm bản đồ phòng ngự, thì tôi tạm thời không thể tiết lộ cho anh biết được.” Dạ Cô Tinh giải thích.
Cố Doãn Trạch nở nụ cười xấu xa, thu hồi lại dáng vẻ lưu manh không đúng đắn như mọi khi, nhưng ánh mắt sắc bén, đáp: “Chúng ta không thân không thích, thậm chí có thể nói là không có quan hệ gì cả. Vậy mắc mớ gì tôi phải mạo hiểm giúp cô?”
“Ai nói chúng ta không có quan hệ?”
“Hả?” Cố Doãn Trạch nhướng mày.
“Tôi là chủ nợ của anh.”
“Chủ nợ ư?” Cố Doãn Trạch cười giễu cợt. Anh ta tự hỏi liệu người phụ nữ trước mặt mình có bị điên không, nếu không thì tại sao cô ta lại nói chuyện điên rồ như vậy chứ?
“Ba năm trước, ở trong một sòng bạc ngầm có tên là Kim Quật ở Bắc Kinh. Vì một phụ nữ làng chơi đã lỡ chọc tức một ông trùm xã hội đen Hong Kong, để giải quyết ổn thỏa vấn đề này, mà anh đã chơi một ván lớn với tên trùm đó. Anh không chỉ thua đến mức không một xu dính túi, mà còn nợ sòng bạc 10 triệu đô la Mỹ! Cuối cùng anh đành phải cầu xin tên trùm đó tha mạng, sau đó vụ việc này mới được cho qua. Nhưng khoản tiền nợ 10 triệu đó, anh vẫn chưa trả xong đâu…”
Thật trùng hợp, “Kin Quật” là một trong những sản nghiệp bí mật của Bang Cự Phong ở Bắc Kinh. Và trên sổ kế toán mà Đường Nghiêu giao cho cô, ba chữ ‘Cố Doãn Trạch’ được ghi chép lại rất rõ ràng!
Chuyện này thật là trùng hợp một cách kỳ lạ! Do đó Dạ Cô Tinh đã cho người dò la tin tức xảy ra năm đó. Thì phát hiện ra ông trùm Hong Kong kia không phải ai khác mà chính là người của Bang Tam Hợp!
Cố Doãn Trạch sắc mặt hơi thay đổi, nhưng anh ta vẫn cố gắng bình tĩnh: “Tôi không biết cô đã nghe được tin đồn đó ở đâu. Nhưng người như tôi trước giờ không dính vào mại dâm, cờ bạc và ma tuý, thì sao lại có thể mắc khoản nợ cờ bạc lớn như vậy chứ? Hơn nữa, cái tên sòng bạc Kim Quật gì gì đó mà cô nói, thứ lỗi cho tôi vì kiến thức nông cạn. Mặc dù tôi đã ở Bắc Kinh hơn mười năm, nhưng chưa từng nghe qua cái tên đó.”
“Anh Cố thật khiêm tốn quá đấy!” Cô nở nụ cười và vẻ đẹp quyến rũ làm người khác phải điêu đứng, nhưng tiếc rằng Cố Doãn Trạch không có phước phận đó. Anh ta vốn còn tưởng rằng cô chỉ là đoá hoa hồng có gai thôi, không ngờ cô lại chính là một con bọ cạp có nọc độc!
“Cũng đúng, anh Cố hàng ngày phải xử lí trăm công nghìn việc, công việc bộn bề như vậy khó trách hay quên. Vậy tôi không ngại trở thành người tốt giúp anh nhớ lại những hồi ức đó đâu…” Dạ Cô Tinh cười vô cùng nhân hậu, nụ cười đó không hề lẫn tạp chất, giống hệt thác nước trong veo.
Lúc đó, Cố Doãn Trạch vẫn còn chưa tiếp quản công việc kinh doanh của nhà họ Cố, chi phí sinh hoạt đều do gia đình chu cấp. Dù sao, anh ta không phải lo lắng về cơm ăn và áo mặc. Muốn cái gì thì có cái đó. Tiền mỗi tháng chuyển vào trong thẻ anh ta đều tiêu hết.
Tuy nhiên, đối diện với khoản nợ cờ bạc khổng lồ lên đến 10 triệu đô la Mỹ này, thì số tiền ít ỏi anh ta có được chẳng thấm vào đâu cả. Anh ta căn bản không đủ khả năng chi trả, mà cũng không thể đòi tiền người nhà được. Nếu để lão già nhà anh ta biết, anh ta chỉ vì một cô gái làng chơi mà để thua nhiều tiền đến như vậy, thì đến lúc đó ông ta nhất định sẽ đánh chết anh ta.
Vì vậy, anh ta chọn cách im lặng và chịu đựng mà không dám mở lời.
Kể từ đó, sòng bạc cứ đến đòi nợ ngày một nhiều hơn, giống như một đàn ruồi cứ vo ve suốt vậy, khiến anh ta trở nên cáu gắt. Hơn nữa, anh ta sợ gia đình mình biết chuyện nên càng nơm nớp lo sợ hơn.
Cố Doãn Trạch là ai chứ? Là cậu ấm nổi tiếng ở Bắc Kinh đó. Anh ta được nuông chiều và sống trong cảnh giàu sang từ nhỏ đến lớn. Một người luôn luôn cao ngạo như anh ta chưa từng bị động như vậy bao giờ. Từ nhỏ anh ta đã được thấm nhuần tư tưởng giáo dục của gia tộc, hơn nữa, anh ta có những tố chất cần có của một thương gia – đó là sự khôn khéo và mưu mẹo. Vì thế mà anh ta không dại gì ngồi chờ chết được.
Thông qua mối quan hệ thông gia giữa nhà họ Cố và nhà họ Giang, anh ta đã giấu giếm gia đình mình, đơn phương gây sức ép với đồn cảnh sát. Dựa vào quyền thế ngút trời của nhà họ Giang, anh ta đã mượn tay cảnh sát để xoá sổ sòng bạc ngầm đó. Cuối cùng anh ta chính tay cầm một cây đuốc châm một mồi lửa ném vào trong sòng bài.
Ngọn lửa đã bùng cháy trong 3 giờ trước khi lực lượng cứu hỏa nhận được tin báo. Sau khi ngọn lửa được dập tắt, sòng bạc – nơi mà bình thường vốn rất đông khách giờ chỉ còn là đống đổ nát.
Cố Doãn Trạch nghĩ rằng tờ giấy nợ mà anh ta đã ký cũng bị thiêu rụi thành tro trong đám cháy rồi, nhưng anh ta không hề biết rằng, sau khi anh ta ký tên và lăn dấu vân tay, thì loại giấy nợ với hạn mức khổng lồ ấy đã được gửi đến tay Đường Nghiêu – bang chủ của Bang Cự Phong.
Đây có được coi là phí công vô ích không?
Sau đó, mặc dù Đường Nghiêu biết được chân tướng của vụ việc, nhưng vì mối quan hệ phức tạp và rắc rối của các thế lực phía Bắc, nên Bang Cự Phong không thể làm được gì. Thêm vào đó, quan hệ giữa Cố Doãn Trạch và nhà họ Giang theo kiểu dân không đấu với quan. Hắc đạo cũng không thể trắng trợn khiêu khích với bạch đạo, vì thế mà Đường Nghiêu mới tạm thời để chuyện đó sang một bên. Điều này mới khiến cho Cố Doãn Trạch ung dung tự tại đến ngày hôm nay!
Cái tay cầm tách cà phê của Cố Doãn Trạch lúc này bắt đầu run rẩy, khiến cho cà phê tung toé ra khắp nơi và sắc mặt của anh ta trở nên tái mét.
Dạ Cô Tinh cười và nhắc nhở: “Anh Cố, cẩn thận chứ.” Quả thực là ý tứ sâu xa.
Cố Doãn Trạch đột nhiên nhướng mắt lên nhìn, ánh mắt lạnh lùng, đáp: “Cứ coi như tôi thật sự có mắc nợ sòng bạc 10 triệu đô la Mỹ đi. Nhưng dựa vào số tài sản hiện có, thì việc trả hết nợ cũng chỉ là chuyện nhỏ thôi. Cô cho rằng mình thực sự có thể uy hiếp được tôi sao?”
Dạ Cô Tinh cười ra tiếng: “Anh Cố, anh thật là ngu ngốc và ngây thơ. Đến bây giờ, anh còn cho rằng chỉ là khoản nợ mười triệu đô la Mỹ thôi sao?”
Mặt anh ta đanh lại: “Cô rốt cuộc muốn nói cái gì?” Anh ta nghiến răng nghiến lợi.
“Trong vụ hoả hoạn khi đó, anh Cố đây chính là thủ phạm khiến một người chết và hai người bị thương, thì đáng lý ra phải… bị kết tội giết người rồi chứ?”
“Cô!”
“Đừng vội, vẫn còn chưa hết đâu! Hồi đó, anh còn lấy danh nghĩa nhà họ Giang đến đồn cảnh sát gây sức ép. Còn nói bằng mọi giá phải san bằng sòng bạc, nhất định không được bỏ sót! Anh thử nói xem, nếu chuyện đó mà lọt đến tai cấp trên, thì nhà họ Giang không phải sẽ bị vạ lây sao? Mặc dù chưa đến nỗi phải tán gia bại sản, nhưng sẽ khó tránh khỏi việc phải nhận tổn thất nặng nề đấy. Nếu đến lúc đó không còn sự chống lưng của nhà họ Giang nữa, anh nghĩ sự nghiệp của nhà họ Cố còn thể tiếp tục thuận buồm xuôi gió được nữa không?”
Hai nhà Giang – Cố, một quân một doanh, đã quen biết nhiều năm như vậy. Nếu nói một cách dễ nghe, thì chính là tương trợ lẫn nhau. Còn nếu nói theo cách khó nghe, thì chính là bè lũ cấu kết!
Chỉ cần một trong hai nhà xảy ra chuyện gì, thì nhà còn lại ắt sẽ không trụ lâu được!
Cố Doãn Trạch toàn thân mềm nhũn trên ghế, ánh mắt vô cùng căm phẫn và bất lực nhìn về hướng Dạ Cô Tinh, nghiến răng nghiến lợi, đáp: “Được rồi, tôi đồng ý.”
Người phụ nữ cười mỉm, rồi chìa tay ra, nói: “Hợp tác vui vẻ.” Cô thích những kẻ biết lựa thời mà thay đổi, và vừa hay, Cố Doãn Trạch chính là loại người này!