[Quyển 2] Ảnh Hậu Giới Giải Trí Trọng Sinh

Chương 97: Có từng cứu cô ta không, một mực ngước nhìn



“Em đang tức giận.” Người đàn ông nặng nề mở miệng, dùng câu khẳng định.

Ánh mắt của Dạ Cô Tinh thâm sâu, một tia đấu tranh vụt qua, cô đang xoắn xuýt, có nên đi thẳng vào vấn đề, trực tiếp ngả bài hay không.

Đúng vậy, khi Kỷ Tu Viện nói ra cái gọi là “chuyện cũ” giữa cô ta và An Tuyển Hoàng, mặc dù Dạ Cô Tinh ngoài mặt rất bình tĩnh, nhưng trong lòng lại rất khó chịu.

Tối nay cô rất im lặng, không phải vì hờn dỗi, mà là nghĩ xem có nên hỏi An Tuyển Hoàng để xác nhận hay không.

Nếu hỏi, cô nhận được câu trả lời, nhưng chưa chắc đã làm cô hài lòng, nếu không hỏi, lại khó tránh khỏi sự nghi ngờ vô căn cứ, ngày dài tháng rộng, sẽ dần dần sinh ra sự ngăn cách.

Rốt cuộc cô đã động tâm, động tình rồi, nên mới dao động bất định, lo lắng không yên như vậy.

Nhưng, nên dứt không dứt, ngược lại sẽ phải chịu sự tâm phiền ý loạn.

Đột nhiên ngước mắt, trong đôi mắt trong suốt của người phụ nữ sớm đã không còn chút sự rối rắm nào, Dạ Cô Tinh quay người lại, ánh mắt nghiêm túc: “Anh và Kỷ Tu Viện, có quan hệ gì?”

Một câu, đơn giản rõ ràng, lại nói trúng tim đen.

Cô, cuối cùng vẫn có những nguyên tắc của riêng mình.

Thứ tình yêu này, nếu mất đi phương hướng ở trong đó, sẽ lo được lo mất, một khi đã bắt đầu lừa mình dối người, thì cũng có nghĩa là hồi chuông báo tử đã vang lên.

Một người hèn mọn thấp kém, nhân nhượng vì lợi ích toàn cục sẽ không thể đổi được chút thương hại nào của người kia, không thể xóa nhòa khoảng cách, cho nên, cô tự tin hỏi, yêu chính là yêu, không cần biết đúng sai, đúng, là tốt, sai, thì thôi, chỉ vậy mà thôi.

An Tuyển Hoàng sửng sốt trong chốc lát, trong đồng tử đen sâu thẳm dần dần hiện lên một chút ý cười, nhẹ nhàng, thản nhiên.

Bốn mắt chạm nhau, họ đều nhìn vào sâu thẳm trong tâm hồn nhau, anh nghiêm nghị nói: “Không có.” không có bất kì quan hệ nào.

Dạ Cô Tinh đột nhiên mỉm cười, cô biết, nếu An Tuyển Hoàng thật sự từng có cái gì với Kỷ Tu Viện, thì khúc mắt trong lòng cô sẽ không thể nào gỡ bỏ.

Người ta nói rằng, quá khứ là quá khứ, còn hiện tại là hiện tại, yêu thì cần phải nhìn về phía trước, nhưng cô không thể lừa dối bản thân được, yếu tố mạnh mẽ và bá đạo trong máu khiến cô không thể dung thứ cho một người đàn ông đã từng yêu những người phụ nữ khác!

Dạ Cô Tinh là một người cực kỳ keo kiệt, vì đã giao phó cho một người duy nhất nên cô yêu cầu người kia cũng phải trả lại ngang nhau, nếu không thì dù xẻ thịt, chặt xương, cô cũng sẽ lột cho bằng sạch cái “duy nhất” của mình từ trên người người kia.

Cô tàn nhẫn với người khác, cũng tàn nhẫn với bản thân.

Và An Tuyển Hoàng là cùng một loại người với cô, vì vậy anh thường nói rằng họ là một cặp hoàn hảo!

Họ đòi hỏi như nhau, cần sự toàn tâm toàn ý, trung trinh như một!

Anh hiểu cô, thì cô làm sao có thể không hiểu anh chứ?

An Tuyển Hoàng cầm lấy chiếc khăn bị Dạ Cô Tinh ném sang một bên như đồ bỏ, dịu dàng lau tóc cho cô.

Người phụ nữ ngồi, người đàn ông đứng, trong lúc này, yên tĩnh lưu chuyển, tràn ngập dịu dàng.

Dạ Cô Tinh xoay đôi mắt, khóe môi hơi cong lên, mỉm cười: “Nghe nói anh An là anh hùng cứu mỹ nhân, Không biết là có cơ hội được nghe câu chuyện từ người trong cuộc hay không?”

Động tác trên tay của An Tuyển Hoàng hơi dừng lại, ngẩng đầu, Dạ Cô Tinh cẩn thận quan sát từng nét mặt của người đàn ông qua gương, không để sót chút nào, nhưng phát hiện ngoài nghi vấn ra, thì trên mặt người đàn ông chỉ có vẻ khó hiểu, như thể không hiểu cô đang nói gì?

“Ách…” Dạ Cô Tinh sững sờ. Đáng lẽ không nên là biểu hiện như thế chứ…

Theo tính cách của An Tuyển Hoàng, anh sẽ không giả ngốc, cũng khinh thường giả ngốc, trừ phi, anh ngốc thật!

“Anh hùng cứu mỹ nhân?” Anh nhíu mày: “Anh chỉ từng cứu em…”

Dạ Cô Tinh càng không hiểu ra làm sao.

Ý của An Tuyển Hoàng rất đơn giản, cũng rất rõ ràng, anh sống gần ba mươi năm, trước khi gặp Dạ Cô Tinh, bên cạnh anh, đến một thứ giống cái còn không có, nói gì đến phụ nữ, anh không động thủ giết người đã tính là tốt lắm rồi, nói gì đến ra tay cứu người?

Ngoại trừ lúc bị bang Tam Hợp vây giết, anh dựa vào sự tương liên của huyết mạch, phản ứng trong vô thức, cứu được Dạ Cô Tinh.

Hai mắt thâm thúy, Dạ Cô Tinh nghiền ngẫm cười,”Cho nên, anh không cứu Kỷ Tu Viện?”

Người đàn ông lắc đầu: “Không có. “

Dạ Cô Tinh cau mày: “Vậy tại sao anh lại đâm Kỷ Hạo Lâm một nhát?”

“Kỷ Hạo Lâm?” Người đàn ông nhíu mày, ánh mắt trầm ngâm, tựa hồ hoàn toàn không nhớ ra người này.

Dạ Cô Tinh bị nét mặt của anh chọc cười, Kỷ Hạo Lâm oán tận xương tủy, hận thấu tâm can, nhưng anh ta không biết rằng người ta đã sớm ném anh ta lên chín tầng mây, oán của anh ta, hận của anh ta, chẳng qua là tự tổn thương, tự làm mình đau khổ mà thôi, thật đúng là đáng buồn!

Tựa như một cao thủ muốn đánh bại một cao thủ khác, anh ta không ngừng khổ luyện, và rồi cuối cùng cũng đại công cáo thành, nhưng khi anh ta tìm được người kia, người đó lại nói với anh ta – Anh là ai thế?

Cô nghĩ, Kỷ Hạo Lâm mà biết, liệu có bị tức tới ói ra máu hay không?

“Đó là con trai thứ hai của nhà họ Kỷ.” Dạ Cô Tinh cố gắng khơi gợi trí nhớ của anh, rốt cuộc lúc trước đã xảy ra chuyện gì, nhìn thấy An Tuyển Hoàng biểu hiện như vậy, làm cô chút hứng thú muốn đi tìm tòi nghiên cứu.

An Tuyển Hoàng trầm tư hồi lâu, ra vẻ trầm ngâm rồi nói với vẻ mặt khá vô tội: “Tâm trạng của anh lúc đó không tốt, vừa thấy anh ta đang cầm dao, nên anh mới đi tới giật lấy, anh ta không cho, thế là anh chọc tiết anh ta luôn.”

Thế là chọc tiết…

Chọc tiết…

Dạ Cô Tinh kinh ngạc mà nhìn chằm chằm vào người đàn ông trước mặt: “Khụ khụ…. đơn giản vậy thôi hả?”

“Còn phức tạp hơn được nữa à?”

“Anh đã cứu Kỷ Tu Viện khỏi tay Kỷ Hạo Lâm.” Cô nói bằng câu trần thuật.

Nếu không, Kỷ Tu Viện sẽ không sinh lòng ngưỡng mộ với An Tuyển Hoàng, huống chi còn bị sự ghen tỵ làm lóa mắt, nghe theo lời xúi giục của Kỷ Tình, chạy tới trước mặt cô để diễu võ giương oai!

Nếu Dạ Cô Tinh không đoán sai, hẳn là Kỷ Hạo Lâm lấy dao đe dọa Kỷ Tu Viện cái gì đó, sau đó anh ta bị An Tuyển Hoàng bắt gặp.

“… Vậy à? Anh không biết, có lẽ là vậy. “

Một vài hắc tuyến từ trên trán của Dạ Cô Tinh trượt xuống, người đàn ông bày ra một vẻ hiển nhiên.

Hóa ra là người qua đường giáp, không chỉ có Kỷ Hạo Lâm, mà còn có Kỷ Tu Viện!

Không ngờ, cái gọi là “chuyện xưa” mà Kỷ Tu Viện cứ nhớ mãi không quên kia, ở trong mắt của An Tuyển Hoàng chỉ là không khí mà thôi, thậm chí anh còn không biết mình đã vô tình cứu được ai!

Có lẽ, ý định ban đầu của An Tuyển Hoàng không gì khác hơn là tìm ai đó để trút giận mà thôi, khi đó mới trùng hợp cứu được Kỷ Tu Viện.

Dạ Cô Tinh đoán không sai.

Mười năm trước, nhà họ An chưa hoàn toàn di dời ra khỏi Trung Quốc, ở Bắc Kinh cũng có tầm ảnh hưởng nhất định, nhà họ Kỷ là nhà mẹ đẻ của Kỷ Tình. Mỗi năm bà ta sẽ đưa hai đứa con trai của mình quay về nhà họ Kỷ một chuyến. Thật ra cũng không phải là do Kỷ Tình luyến tiếc gì nhà mẹ đẻ, mà là để làm cho người ngoài cảm thấy hay nhà có quan hệ thân thiết.

Khi đó, An Tuyển Hoàng đã nắm chắc vị trí gia chủ, nhưng những người lớn tuổi trong tộc thì lại có thanh thế rất lớn, anh ngồi trên chức gia chủ này rất không thuận lợi.

Đúng lúc nhận được một cuộc gọi, chi thứ năm quậy cho Chiếm Ngao chướng khí mù mịt, mà trong lòng anh biết rõ ràng, chi thứ năm và Kỷ Tình là cùng một phe, nếu không có sự bày mưu đặt kế và dung túng của Kỷ Tình, thì chi thứ năm chắc chắn sẽ không dám ngông cuồng như vậy!

An Tuyến Hoàng không có tình cảm gì với Kỷ Tình – người mẹ thiên vị này, bà ta chẳng qua chỉ cho anh mạng sống mà thôi, không hơn không kém!

Cộng thêm nhà họ Kỷ lòng tham không đáy, từng bước ép sát, đã khiến anh cạn kiệt sự kiên nhẫn. Vì vậy, khi nhìn thấy Kỷ Hạo Lâm đè một cô gái trong vườn, vung vẩy dao gọt trái cây trên tay, hai mắt An Tuyển Hoàng đã dần dần nổi lên màu đỏ tươi.

Dưới ánh mặt trời, lưỡi dao phản xạ ánh sáng loá mắt, giống như lời mời gọi đến từ địa ngục, vào lúc đó, có lẽ chỉ có máu tươi mới có thể lấp đầy cơn giận dữ của anh.

Vì vậy, chỉ để trút giận, An Tuyển Hoàng dễ dàng giật lấy con dao gọt trái cây trên tay Kỷ Hạo Lâm, không nói một lời, trực tiếp cắm vào tim đối phương.

Dạ Cô Tinh không thể tưởng tượng được dáng vẻ của An Tuyển Hoàng lúc còn tuổi trẻ ngông cuồng là như thế nào, nhưng có thể hình dung ra, dáng vẻ của nghé con mới sinh, hung hăng xông đến, giống như một thanh kiếm sắc bén mới luyện ra, thân kiếm nhuốm máu, giết người như ngóe!

Giờ đây, sau mười năm lắng đọng, thanh kiếm vốn sắc bén thuở ban đầu nay đã được đưa vào vỏ kiếm, ánh sáng hung hãn và dữ tợn được áp chế dưới mặt phẳng lặng yên, một ngày nào đó, thanh kiếm sẽ ra khỏi vỏ bọc, chắc chắn sẽ nhuộm máu cả giang sơn này, thây chất thành đống!

Năm tháng, đã làm người đàn ông trước mặt trở nên trầm tĩnh nghiêm nghị, khí thế ngời ngời.

Dạ Cô Tinh đột nhiên cảm thấy tội lỗi khi không làm mà hưởng.

Người đàn ông này là hương thơm do năm tháng tạo thành, nhưng lại bị một con nhóc non nớt như cô giấu vào trong lòng, có một loại cảm giác tội lỗi, kèm theo đó là cảm giác may mắn và hưng phấn nổi lên.

Thật sự là một loại cảm giác mâu thuẫn.

Lúc này, An Tuyển Hoàng đã bỏ khăn xuống, cầm lược, đang kiên nhẫn chải tóc cho cô.

Trong mắt Dạ Cô Tinh hiện lên sự hài lòng chưa từng có, hóa ra người đàn ông này hơn cô gần mười tuổi.

Anh bao dung, anh cưng chiều, anh hiểu cô.

Đôi mày lạnh lùng của An Tuyển Hoàng trở nên mềm mại hơn khi bắt gặp ánh mắt của người phụ nữ, nhưng một cảm giác mất tự nhiên chợt lóe lên trong mắt anh: “Anh không thích ánh mắt như vậy.”

Dạ Cô Tinh nhướng mày: “Ánh mắt gì?”

“Tựa như… đang nhìn cha mình vậy.”

Dạ Cô Tinh sững sờ, nhịn không được bật cười lên, vén vén tóc, bước đến bên giường ngồi xuống, An Tuyển Hoàng cũng đi theo, đứng trước mặt cô, từ trên cao nhìn xuống.

Kéo qua bàn tay to lớn của người đàn ông, Dạ Cô Tinh ngẩng đầu nhìn người đàn ông cao lớn trước mặt, mỉm cười, gương mặt dịu dàng uyển chuyển.

Đây là loại phong tình mà chỉ khi ở trước mặt anh mới được bày ra.

Cô nói: “Cô con gái nào, cũng sùng bái cha mình, còn đàn ông, thì phải ngước nhìn.”

An Tuyển Hoàng dừng lại, đôi mắt đen càng lúc càng sâu, tựa như những viên kim cương đen vụn, lấp lánh, bí ẩn mê người.

Nở một nụ cười nhàn nhạt nơi khóe môi, giống như một gợn sóng trên mặt hồ phẳng lặng, lăng tăng mà lan rộng ra xa, anh nói: “Anh sẽ để em luôn phải ngước nhìn.”

Ngày hôm sau, lúc ăn sáng, mọi người cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm, ánh mắt đảo qua giữa An Tuyển Hoàng và Dạ Cô Tinh, rồi sau đó nở nụ cười không có ý tốt.

Ăn cơm xong, Diệp Nhĩ đi làm, cười thần bí nhìn cô: “Buổi chiều có chuyện bất ngờ cho em đấy.”

Mấy người Dạ Tứ cũng bí bí ẩn ẩn.

Dạ Cô Tinh trợn mắt không thèm đoái hoài.

An Tuyển Hoàng mang theo Minh Triệt ra ngoài, còn Minh Chiêu dường như đã cam chịu làm vệ sĩ cho Dạ Cô Tinh.

Trước tiên đi đến vườn hoa tản bộ, tháng Tư, vừa lúc trời ấm áp.

Từ xa đã nhìn thấy Tịch Cẩn đang hùng hổ mà bước đến, một thân lôi thôi lếch thếch, khi anh ta dần tiến lại gần, Dạ Cô Tinh không thể không bịt mũi.

“Oẹ…” Cô vội vàng tránh đi.

Sắc mặt Tịch Cẩn tối sầm, vô cùng phiền muộn, anh ta vươn tay ra, nghiêng người tiến tới trước mặt cô.

“Minh Chiêu!”

Vừa dứt lời, Minh Chiêu đã bay ra ngoài như u linh, ngăn trước mặt Dạ Cô Tinh, dùng cơ thể của mình làm rào chắn, ngăn cách Tịch Cẩn thật xa.

Ánh mắt xéo qua rơi vào trên mặt Minh Chiêu, thấy anh ta mặt không cảm xúc, đến lông mày còn chưa thèm nhăn một cái, Dạ Cô Tinh kính nể từ tận đáy lòng.

Nhìn về phía Tịch Cẩn: “Thập Nhất, anh đang làm gì vậy? Nhảy xuống hố phân đấy à?”

Tịch Cẩn giật giật khóe miệng, trợn mắt, rồi xòe lòng bàn tay ra, nịnh nọt nhìn cô: “Nhất Nhất, em mau đến ngửi thử, thuốc này và thuốc này, độ tinh khiết của loại nào cao hơn?”

Dạ Cô Tinh nhìn vào tay anh ta, bên trái và bên phải có một đống bột trắng.

Cô biết, gần đây Tịch Cẩn và Minh Triệt suốt ngày cãi nhau, anh không phục tôi, tôi không nhường anh, quái y và quỷ y đấu nhau, cái kết tất nhiên là ngoại trừ phòng bệnh của Tiểu Thập Ngũ ra thì tất cả phòng khám và phòng chữa bệnh đều chướng khí mù mịt, như đã bị sơn tặc cướp bóc vậy.

Hai người đã đến mức tương ái tương sát, họ đánh giá cao nhau, nhưng họ nhất định phải cạnh tranh cao thấp!

Minh Triệt gần đây kỳ kỳ quái quái, Tịch Cẩn cũng vui buồn thất thường, từ giải phẫu, điều chế thuốc, giờ đến việc hạ độc, mọi người trong biệt thự nhìn thấy hai người này đều tránh xa, tránh được bao xa thì tránh!

“Em không phải là một cái máy có thể phân biệt độ tinh khiết.” Dạ Cô Tinh từ chối.

“Năm giác quan của em nhạy bén, chỉ cần ngửi một cái thì chắc chắn biết rõ.” Trên mặt Tịch Cẩn lóe lên vẻ sốt sắng, máu sôi trào khắp người, anh ta đã thi đấu với Minh Triệt hai hiệp rồi, đều là ngang tay, lần cuối cùng này, anh ta nhất định phải thắng.

Dạ Cô Tinh do dự mà nhìn hai đống bột trắng: “Nói cho em biết nó là gì trước đã.”

“Hạc Đỉnh Hồng! À, nó là điasen trioxit, thường được gọi là thạch tín.”

Sắc mặt của Dạ Cô Tinh nhất thời đen lại: “Chuyện là… bên ngoài gió hơi lớn, em về trước đây.” Nói xong, cô như chạy trốn vào biệt thự.

Tịch Cẩn điên rồi! Dạ Cô Tinh lặng lẽ đưa ra kết luận.

Vừa hay, chuông điện thoại vang lên, là Diệp Nhĩ.

“Chị hai, có chuyện gì vậy?”

Diệp Nhĩ ngồi trên ghế trong văn phòng, nhàn nhã xoay một vòng, nhưng giọng nói rất nghiêm túc: “Không phải lần trước em kêu chị giúp em tìm chuyên gia đầu tư tài chính ở Phố Wall hay sao? Chị đã hỏi giúp em rồi…”

“Thế nào rồi?”

Lần trước, khi cô đến studio, cô đã nói với Huy Nguyệt về vấn đề này, nhân tiện cô cũng đã đề cập với Diệp Nhĩ, nhưng cô không ngờ nhanh vậy mà đã có tin tức rồi.

“Cô ấy đang trên đường đến biệt thự, em có thể nói chuyện với cô ấy.” Diệp Nhĩ nói hai từ “nói chuyện” còn hơi nhấn mạnh, làm Dạ Cô Tinh không hiểu ra sao.

“Được rồi, để cô ấy đến, em ở trong biệt thự cả ngày, cả người sắp mốc meo luôn rồi.”

Trong mắt Diệp Nhĩ lóe lên một tia ranh mãnh: “Đừng quá ngạc nhiên đấy.”

Cúp điện thoại, Dạ Cô Tinh càng cảm thấy khó hiểu.

Tuy nhiên, khi “chuyên gia đầu tư tài chính phố Wall” mà Diệp Nhĩ nói bước vào biệt thự, xuất hiện trong tầm mắt của Dạ Cô Tinh, khóe mắt cô đột nhiên đỏ hoe…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.