(Quyển 2) Bà Đây Đem Vai Ác Dương Oai

Chương 212: Còn muốn giữ ta lại ăn cơm sao



Edit: Nại Nại


(Đọc ở trang chính chủ wattpad là ủng hộ và tôn trọng editor. Cám ơn mọi người.)
___


Nam Cung Triệt nhíu nhíu mày, tay sờ sờ tay Sở Vân Cẩm, cười đến có chút tà mị: "Nữ nhân, lần này nàng trốn không thoát lòng bàn tay của ta rồi."


Vu Hoan ớn lạnh, sự phát triển thần kì gì thế này!


Sở Vân Cẩm suy yếu dựa vào Nam Cung Triệt, buông xuống hàng mi chặn lại hàn quang trong mắt, cắn răng nói: "Không cần ngươi lo."


Nam Cung Triệt kiềm lại cánh tay Sở Vân Cẩm: "Không cần ta quản, vậy nàng muốn cho ai quản?"


Sở Vân Cẩm đột nhiên giãy giụa, tựa như muốn tránh Nam Cung Triệt ra, nhưng lực đạo của Nam Cung Triệt rất lớn, nàng ta giãy giụa nửa ngày cũng không tránh được.


"Nam Cung Triệt, ta và ngươi không ai nợ ai, ngươi buông ta ra!" Sở Vân Cẩm tức giận nói.


"Buông ra? Nàng tưởng bở." Nam Cung Triệt tà khí cười cười, càng ôm chặt Sở Vân Cẩm hơn nữa.


Vu Hoan vẫn luôn nghẹn cười, nhưng mà lúc này thật sự không nhịn được nữa, cười lên tiếng, cũng thành công kéo được lực chú ý.


Nam Cung Triệt nghiêng đầu, một lát lại quay đầu nhìn Sở Vân Cẩm: "Nữ nhân, nàng muốn xử trí ả ta như thế nào? Giết hay đánh gãy tay gãy chân ném cho bọn linh thú?"


Vu Hoan đang tươi cười cứng đờ, đậu má lời kịch này là của ông mà!


"Đây là chuyện của ta, không cần ngươi lo." Sở Vân Cẩm mặt trắng mệt, rất có cốt khí cự tuyệt.


"Có nghe thấy không, người ta đều đã nói không cần ngươi lo, ngươi còn muốn nhào lên, có phải có bệnh hay không vậy!" Vu Hoan chen vào nói, rất không sợ chết châm ngòi thổi gió.


"Ai cho ngươi nói chuyện!" Một đường linh lực đánh thẳng mặt Vu Hoan.


Vu Hoan dùng Thiên Khuyết Kiếm đánh bay: "Đối với một thiếu nữ yếu đuối mà ngươi cũng không biết xấu hổ xuống tay, nếu đổi lại là ta, ta cũng chướng mắt người như ngươi!"


"Ngươi nói cái gì?" Trọng giọng nói của Nam Cung Triệt thêm vài phần nguy hiểm: "Hiện tại ngươi có thể đứng, thì hít thở thêm nhiều không khí một chút đi, một lát nữa cũng không thở được nữa."


"Aiyo, ta sợ quá à!" Vu Hoan lộ ra thần sắc khoa trương sợ hãi.


Sắc mặt Nam Cung Triệt âm trầm xuống: "Lại tới một đứa không sợ chết."


"Sợ nha, ta rất sợ đó!" Vu Hoan híp mắt, tia sợ hãi trên mặt càng thêm nặng.


Nam Cung Triệt có loại cảm giác bị trêu chọc, hắn nắm thật chặt Sở Vân Cẩm, đột nhiên búng tay vào trong không khí một cái, một bóng đen từ trong hư vô hiện ra, đồ đen bó sát, phác họa dáng người quyến rũ vô cùng nhuần nhuyễn, là một nữ nhân.


Trên mặt mang theo mặt nạ, nhìn không thấy mặt. Nàng ta vừa xuất hiện, liền đón lấy Sở Vân Cẩm trong tay Nam Cung Triệt.


Sở Vân Cẩm có chút kháng cự, lại bị nàng ta giam cầm đến chặt chẽ.


"Tiểu nha đầu rất có lá gan, đáng tiếc... cuối cùng cũng không thấy được mặt trời ngày mai nữa." Nam Cung Triệt rảnh tay, tiếng nói vừa dứt, thân hình liền lao đến Vu Hoan.


Vu Hoan nhướng mày, mũi chân điểm xuống đất, bay lên giữa không trung.


"Thời tiết ngày mai cũng không có mặt trời, đương nhiên không nhìn thấy." Vu Hoan cười khẽ, thân hình đong đưa, vòng qua phía sau Nam Cung Triệt, Thiên Khuyết Kiếm không có dấu hiệu chém ra, kiếm khí màu vàng nhạt quét về phía Nam Cung Triệt.


Nam Cung Triệt cả kinh, ngưng tụ linh lực thành lá chắn, kim quang kia...


Kim quang đụng phải lá chắn của Nam Cung Triệt, 'ầm' một tiếng nổ tung, dòng khí nổ tung kia thổi quét bốn phía xung quanh.


Đại điện run lắc vài cái, bắt đầu sụp xuống.


Nữ nhân vẫn luôn ôm Sở Vân Cẩm nhanh chóng lao ra khỏi đại điện, Nam Cung Triệt lại nhân cơ hội tấn công Vu Hoan.


Nam Cung Triệt không nghĩ đến, nha đầu này nhìn qua chỉ có cấp bậc Thiên Tôn sơ cấp, nhưng đánh nhau lại không ở thế hạ phong.


Đương nhiên, Nam Cung Triệt quy hết nguyên nhân lên Thiên Khuyết Kiếm trong tay Vu Hoan.


Tuy rằng hắn không nhận ra thanh kiếm kia là gì, nhưng mà có uy lực lớn như thế, tất nhiên không phải Linh Khí.


Vu Hoan cầm Thiên Khuyết Kiếm chém loạn, kim quang xoẹt xoẹt quét ra bên ngoài, Vị Ương Các vừa rồi còn bình yên một giây sau liền biến thành một đống phế tích.


Hai thân ảnh từ trong phế tích bắn ra, kim quang phóng lên cao, lúc đến một nửa đột nhiên xoay một cái cong xuống hướng đến phía dưới bổ xuống.


Người trên mặt đất đều cảm nhận được sức mạnh khủng bố kia, nhốn nháo chạy về nơi an toàn trốn.


Dung Chiêu nhìn hư thể của Thiên Khuyết Kiếm được ngưng tụ lại kia, một chân đá văng Tam trưởng lão, lao về phía Vu Hoan.


Nam nhân kia...


Xuất hiện khi nào?


"Quấn quanh." Giọng nói trong trẻo cắt qua phía chân trời, kim quang ngưng tụ thành cánh tay thô phân tán thành vài nhánh, uốn lượn quấn quanh thân thể Nam Cung Triệt.


Trên áo gấm màu đen quấn quanh chùm tia sáng màu vàng kia, từ phía dưới nhìn xem, rất là hoa lệ xinh đẹp.


Nhưng mà Nam Cung Triệt không có dễ chịu như vậy, chùm tia sáng đó hắn chém không đứt mà đánh cũng không tiêu tan, rõ ràng không có thật thể, nhưng hắn lại cảm nhận được nó rất chân thật, cảm giác được xúc cảm mềm mại như dây thừng.


"Hắc hắc." Trước mặt đột nhiên nhiều thêm một khuôn mặt thanh tú, mang theo nụ cười ác liệt.


Con ngươi hắc trầm của Nam Cung Triệt bốc lên lửa giận nồng đậm: "Không nghĩ đến ngươi còn có vài phần bản lĩnh."


Vu Hoan khoanh tay trước ngực: "Bản lĩnh của ta nhiều lắm, ngươi có muốn thể nghiệm một chút không? Người bình thường ta không cho hắn đãi ngộ này đâu, ngươi xem ta đối với ngươi tốt chưa?"


"Có bị thương không?" Dung Chiêu lặng yên không một tiếng động rơi xuống bên cạnh Vu Hoan, nắm tay nàng nhẹ giọng hỏi.


"Ta có thể có chuyện gì." Vu Hoan rút tay ra, cười khoe khoang tự đắc: "Ta có thể sử dụng Áo Nghĩa, có phải rất lợi hại không?"


Dung Chiêu nhìn thoáng qua kim quang đang quấn quanh Nam Cung Triệt, trong mắt có ánh sáng tối nghĩa hiện lên, quả nhiên thực lực của nàng đã khôi phục.


Áo Nghĩa có thể làm thực thể hoá dòng khí của binh khí, rất ít người có thể sử dụng Áo Nghĩa. Nhưng mà một khi có thể sử dụng nó, thực lực của hắn sẽ tăng lên theo cấp số nhân.


Hắn không biết Vu Hoan học được Áo Nghĩa từ khi nào, càng không biết thực lực của nàng như thế nào mà khôi phục.


Đột nhiên Dung Chiêu có chút hoảng loạng, rõ ràng hắn có quan hệ thân mật nhất với nàng, nhưng mà những chuyện này hắn lại không hề phát hiện.


Khi Dung Chiêu xuất hiện, tầm mắt Nam Cung Triệt liền nhìn chằm chằm vào Dung Chiêu, lửa giận không biết đã biến mất khi nào.


"Linh khí?" Loại dao động này, không phải loài người cũng không phải linh thú.


"Giết?" Giọng nói của Dung Chiêu bình tĩnh không hề có cảm xúc gì.


"Được thôi." Vu Hoan cười nhẹ giọng đồng ý.


Nam Cung Triệt hoàn toàn đen mặt, quân tử báo thù mười năm không muộn.


Dưới chân hắn đột nhiên xuất hiện một trận pháp, ánh sáng chói mắt chặn lại tầm mắt của Vu Hoan cùng Dung Chiêu, ánh sáng tan đi, nơi đó làm gì còn thân ảnh của Nam Cung Triệt nữa.


Vu Hoan quay đầu đi tìm nữ nhân kia cùng Sở Vân Cẩm, cũng không nhìn thấy tung tích.


Truyền Tống Trận sao...


Nữ chính Sở tiên nữ này đúng thật là may mắn.


Luôn luôn được người khác cứu giúp.


Vu Hoan trầm mặc một chút, mới kéo Dung Chiêu bay xuống dưới.


Đông Phương Minh cùng Mạc Nguyên đã kết thúc đánh nhau, người hai bên đều bị trọng thương.


Vu Hoan vô cùng bình tĩnh quét bọn họ liếc mắt một cái, nhấc chân liền đi ra ngoài.


"Đứng lại!" Mạc Nguyện được người khác đỡ, giọng nói có chút khàn khàn, nhưng uy nghiêm như cũ không mất đi.


Nha đầu đáng giận này, vậy mà dám phá hủy Vị Ương Các của hắn!


"Đứng lại, làm gì?" Vu Hoan dừng lại, quay đầu nhìn Mạc Nguyên.


Mạc Nguyên tức giận đến nổi hận không thể một búng máu phun chết Vu Hoan, ngữ khí nhẹ nhàng như vậy.


"Bách Lý Vu Hoan, ngươi chẳng những giết Liên Thanh, còn cướp sạch toàn bộ Tàng Thư Các ta, hiện giờ còn dám biến Vị Ương Các ta thành cái dạng này, ngươi muốn vỗ vỗ mông chạy lấy người?"


"Chứ không lẽ ngươi còn muốn giữ ta lại ăn cơm, cảm ơn ta sao?" Vu Hoan nhướng mày.


Ăn cái rắm chứ ăn!


Người xung quanh đều đã hóa đá, không biết xấu hổ đến cỡ nào mới có thể đạt đến trình độ này!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.