(Quyển 2) Bà Đây Đem Vai Ác Dương Oai

Chương 307: Chỉ vào đầu heo khen nó đẹp



Edit: Nại Nại


(Đọc ở trang chính chủ wattpad là ủng hộ và tôn trọng editor. Cám ơn mọi người.)
___


Thần Phong đẩy Vu Hoan ra, thần sắc lười biếng hoàn toàn biến mất: "Ai?"


"Không biết." Nếu nàng biết những người đó là ai, nàng đã sớm chộp vũ khí diệt toàn tộc của bọn họ rồi.


Dám ở dưới mí mắt nàng diệt khẩu, không thể không nói, lá gan rất lớn!


Thần Phong không biết đang suy nghĩ cái gì, đảo mắt một chút lại khôi phục lại bộ dáng cà lơ phất phơ, ngáp một cái: "Thật là lãng phí nhiều thảo dược cực phẩm của bổn thiếu gia như vậy."


Vu Hoan: "..."


Rất muốn vạch trần người nam nhân này thì làm sao bây giờ?


Con ngươi của hắn không hề có tia mê mang như trước, ngược lại còn có một mảnh thanh lãnh, kiên định.


Rất rõ ràng, hắn rất để ý Chúc Hồng.


Vu Hoan nhìn thẳng Thần Phong: "Dẫn ta đi Thiên Y Cốc."


"Ngươi nghĩ bổn thiếu gia không mang chỉ số thông minh ra cửa?" Thần Phong không chút nào lưu tình châm chọc lại.


Nữ nhân này lần trước còn muốn cướp Thiên Y Cốc.


"Vậy ngươi có mang theo sao?"


"..." Loại nói chuyện xàm xí nhảm nhí này, mục đích là gì?


Chiều tà âm u, đàn chim bay về phía nam, quạ bay đầy trời, một mảnh yên tĩnh không một tiếng động.


Thật lâu sau, Thần Phong đánh vỡ trầm mặc: "Ngươi đi Thiên Y Cốc cũng vô dụng, ngoại trừ bổn thiếu gia thì trên thế giới này không ai có thể cứu được ngươi."


Thần Phong vừa mới nói xong ngực đột nhiên đau xót, một cổ sức mạnh đánh bay hắn, ngay sau đó có một bóng người đứng trước mặt hắn, từ trên cao nhìn xuống.


Trong mắt của Thần Phong có ảnh ngược thân hình đỉnh đạt của Dung Chiêu, trên khuôn mặt yêu nghiệt lạnh băng như sương lạnh.


Phía sau lưng Thần Phong bỗng dưng dâng lên một trận hàn ý, người nam nhân này...


Người duy nhất cho hắn cảm giác này, cũng chỉ có Tư Hoàng.


"Dung Chiêu..." Vu Hoan phản ứng rất nhanh, nhưng không nhanh bằng Dung Chiêu.


Thần Phong bất chấp tất cả đơn giản nằm trên mặt đất, châm biếm: "Đánh bổn thiếu gia có ích gì?"


Vu Hoan giữ chặt tay Dung Chiêu, kéo hắn về phía sau nàng, nhẹ nhàng lắc đầu.


Dung Chiêu mím môi, con ngươi bình tĩnh không gợn sóng tựa hồ có cảm xúc mở mịt khác.


Hắn bình tĩnh nhìn Vu Hoan, khi không có hắn đã xảy ra chuyện gì?


"Lát nữa ta nói với ngươi." Vu Hoan nhanh chóng trấn an.


Nàng không có ý muốn gạt Dung Chiêu, nhưng hiện tại không phải là thời điểm nói điều đó.


Vu Hoan rút Thiên Khuyết Kiếm ra đặt trên cổ Thần Phong: "Nhưng ta không muốn để tên lang băm ngươi đến cứu ta, hiện tại đưa bọn ta đi Thiên Y Cốc."


Thần Phong liếc mắt nhìn Thiên Khuyết Kiếm, liên tục tán thưởng: "Sáng Thế Chi Kiếm à!" Ánh mắt lại chuyển qua trên người Dung Chiêu, một lát lại như bừng tỉnh: "Khó trách, ngươi cũng thật may mắn!"


Rất nhiều người đều có thể nhận ra Thiên Khuyết Kiếm, lại chưa chắc có thể liên hệ Dung Chiêu với Thiên Khuyết Kiếm.


Thần Phong chẳng qua chỉ liếc mắt một cái đã xác định Dung Chiêu có quan hệ với Thiên Khuyết Kiếm.


Người nam nhân này, không thể khinh thường.


Ý nghĩ vừa chuyển, Vu Hoan lại cảm thấy có chút buồn cười, có thể có quan hệ với Tư Hoàng mà còn có thể sống tốt, lại há có thể không có vài phần bản lĩnh.


"Dẫn các ngươi đi cũng không phải không được." Thần Phong chầm chậm nói: "Nhưng mà, bây giờ bổn thiếu gia còn có chuyện quan trọng trong người."


Vu Hoan nhíu mày, một giây sau lại thu Thiên Khuyết Kiếm lại.


Thần Phong chống người ngồi dậy, móc ra một cái bình sứ, giống như đang ăn đậu phộng, ăn xong một trận mới dừng lại.


"Nếu các ngươi không ngại có thể đi với ta nha." Thần Phong đột nhiên rất hào phóng nói.


Vu Hoan hoài nghi nhìn hắn, Thần Phong trấn định tự nhiên đứng lên, triệu hoán ghế ngồi bên cạnh đến xoay người ngồi lên.


Bây giờ Vu Hoan mới thấy rõ thứ kia dáng dấp có chút giống đầu trâu.


Quý Bạch vốn dĩ là vì muốn lên núi Trọng Sơn, thấy bộ dáng lúc này của Thần Phong cũng là lên núi Trọng Vu, đương nhiên hắn sẽ không từ chối.


Chỉ là...


Đáng tiếc tinh thạch bị con chó nhỏ kia ăn mất rồi.


Nghĩ lại Quý Bạch vẫn cảm thấy thịt đau.


Đó chính là thứ tổ tiên hắn truyền lại.


Thần Phong xua đuổi con trâu kia đi về phía cửa núi, tuy Vu Hoan hoài nghi nhưng cũng không ngăn cản.


Ở trước cửa núi, Thần Phong làm thủ thế kỳ quái, sau đó móc ra một ngọn nến, đốt lên.


Ngọn nến kia...


Đúng rồi, tương tự như thứ mà Liên Mặc đốt kia, nhưng mà mùi hương đó dùng để hôn mê người, có chút khác với mùi hương này.


Sương khói xoay quanh lên không trung, chậm rãi bay vào trong cửa núi.


Đợi một lát, Vu Hoan cảm nhận được rõ ràng ở cửa núi có linh lực dao động.


Dao động theo mùi hương sương khói càng ngày càng nhiều, cũng dần dần lớn lên, một con đường khác với bốn phía bắt đầu xuất hiện, kéo dài về phương xa.


Chờ con đường kia hoàn toàn xuất hiện, Thần Phong mới thu hồi nến hương.


Hắn chụp lại ghế ngồi, ghết ngồi liền chạy về phía con đường kia.


Quý Bạch tựa hồ là không hề chần chờ trực tiếp đi theo.


Phong Lang không nhúc nhích chờ Vu Hoan.


Vu Hoan đứng yên một trận mới cùng Dung Chiêu sóng vai đi đến con đường kia, Phong Lang ôm Loan Minh, nhắm mắt đuổi theo ở phía sau.


Trên con đường này không có cái gì, chỉ có đá vụn được lát dưới chân. Bóng người phía trước không xa nhưng nhìn qua lại như cách mấy tầng sa mỏng, mông lung.


Vu Hoan đề cao cảnh giác, ngón tay cũng theo tâm tư của nàng chậm rãi căng chặt vài phần.


"Đừng lo lắng." Giọng nói của Dung Chiêu vang lên trong lòng Vu Hoan.


Thần kinh đang căng chặt của Vu Hoan bỗng nhiên thả lỏng ra hết.


Con đường này rất dài lâu, đi một hồi lâu còn chưa nhìn thấy điểm cuối, khi Vu Hoan sắp không còn kiên nhẫn thân ảnh phía trước cuối cùng cũng ngừng lại.


Bàn tay Thần Phong vung lên, ghế ngồi liền biến mất không thấy, hắn bước lên một bước, cảnh tượng xung quanh không ngừng lập lòe trùng điệp.


Một chân khác bước lên thì cảnh tượng lập lòe dừng lại.


Nơi bọn họ đứng là một đường núi.


Bốn phía đường núi đều là rừng cây rậm rạp, ánh sáng loang lổ lay động trên con đường núi, như bầu trời đêm điểm xuyết đầy sao.


Xung quanh có các loài hoa nhỏ không biết tên nở rộ tản ra hương thơm, hỗn hộp với bùn đất hôi tanh, lại có một hương vị khác.


"Núi Trọng Vu..." Quý Tiết ngơ ngác nhìn xung quanh, đây là núi Trọng Vu.


Thần Phong cũng không dừng lại, theo đường núi đi về phía trước, bước đi không nhanh cũng không chậm.


"Thần Phong công tử... xin hỏi, núi Trọng Vu này có quan hệ gì với Thiên Y Cốc?" Lòng hiếu kỳ của Quý Tiết chắc là nhiều nhất trong đám người.


Thần Phong liếc hắn một cái, ngáp dài nói: "Ở đây là nơi ở của sư thúc ta."


Sư thúc?


Đó chính là người cùng thế hệ với sư phụ hắn.


"Thần Phong sư huynh, sư phụ nói nhất định là huynh đến rồi, bảo muội đến đón huynh. Không ngờ thật sự là huynh, ồ... sao bọn họ cũng lên đây?" Trên đường núi đột nhiên chui ra một nha đầu, mặt mày kinh hỉ, đúng là một trong hai người lúc trước ở cửa núi kia.


"Bọn họ là bạn của ta." Thần Phong ngáp dài đồng ý: "Như Ý sư muội, mới mấy tháng không gặp, sao lại xấu đi rồi?"


Như Ý lập tức che mặt, tức giận không thôi: "Thần Phong sư huynh nói bậy, ngày hôm qua sư phụ mới khen muội."


"Sư thúc già cả mắt mờ, lời thúc ấy nói mà muội cũng tin, lần trước sư thúc còn chỉ vào một đầu heo, khen nó lớn lên đẹp nữa kìa." Thần Phong rải muối lên miệng vết thương.


Nghĩ đến sự kiện đó, sắc mặt Như Ý tối sầm, dậm chân bịch bịch: "Thần Phong sư huynh chỉ biết bắt nạt muội." Ấm ức chạy mất.


Thần Phong tiếp tục ngáp dài nhìn thân ảnh nơi xa, trong lòng vô cùng thích ý, lại tránh thoát được một kiếp.


Quả nhiên nữ nhân phải khen nàng lớn lên xấu!


Trong đầu đột nhiên hiện xuất hiện một bóng hình, bàn tay chậm rãi nắm chặt, ánh mắt trầm lãnh, nghiêm nghị.


Chúc Hồng...


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.