(Quyển 2) Bà Đây Đem Vai Ác Dương Oai

Chương 308: Lão già bất tử kia uy hiếp ta



Edit: Nại Nại


(Đọc ở trang chính chủ wattpad là ủng hộ và tôn trọng editor. Cám ơn mọi người.)
___


Hành vi ác liệt của Thần Phong làm đám người Quý Bạch trợn mắt há hốc mồm, người này bị Bách Lý Vu Hoan bám vào người sao?


Đối mặt với một tiểu cô nương như hoa như ngọc mà cũng có thể nói ra loại lời nói đó?


Như Ý chạy cũng không xa, cứ đi lên là nhìn thấy, chỉ là tức giận Thần Phong, thấy bọn họ đi lên, dậm chân tiếp tục đi lên phía trước.


Đi được một khoảng cách, liền nhìn thấy một mảnh rừng trúc, trong rừng mơ hồ có nhà cửa.


Như Ý hừ một tiếng, nhanh như chớp chạy vào trong rừng trúc.


"Tính tình sư thúc có chút cổ quái, các ngươi mà nói sai trêu chọc đến thúc ấy bổn thiếu gia cũng sẽ không giúp các ngươi." Trước khi tiến vào rừng trúc kia Thần Phong nói một câu.


Vu Hoan quét hắn liếc một cái, tính tình cổ quái?


Còn có thể trách nàng?


Trong rừng trúc có ba ngôi nhà, một tòa tiểu lâu cao ba tầng, bên cạnh là phòng nhỏ nối thông với tiểu lâu kia, tòa bên cạnh... có chút giống cái tháp.


Nhưng rất hấp, so với tiểu lâu ba tầng kia còn thấp hơn.


"Thần Phong sư huynh." Trong một căn phòng có một tiểu cô nương đứng ở trước cửa phòng. Như ý đứng bên cạnh, mặt hất về phía bên kia, dư quanh lại không ngừng trộm nhìn Thần Phong.


"Cát Tường sư muội." Thần Phong ngáp dài một tiếng lên tiếng.


"Sư phụ ở bên trong chờ huynh. Nhưng mà... vài vị này..." Cát Tường nhìn người phía sau Thần Phong, mặt đầy khó xử.


Sao những người này lại đi theo Thần Phong sư huynh lên đây thế?


"Không sao, sư thúc trách tội, bổn thiếu gia một mình gánh chịu."


Cát Tường vẫn có chút khó xử như cũ, nhưng nhìn thấy biểu tình của Thần Phong xin miễn thay đổi, cuối cùng vẫn gật gật đầu: "Thôi được rồi."


Người trong phòng không ít, Sở Vân Cẩm và An Vũ đều ở đây.


An Vũ nhìn Vu Hoan tiến vào, hơi hơi có chút kinh ngạc, vậy mà nàng không phải đánh đi lên.


Sở Vân Cẩm cúi đầu uống trà, tư thế đoan trang ưu nhã, thần sắc dịu dàng hiền thục, bộ dáng ta cái gì cũng không thấy.


Vu Hoan cố ý nhìn Sở Vân Cẩm thêm hai lần, nhưng người ta căn bản không để ý tới nàng.


Vu Hoan bĩu môi, nữ nhân này thật đúng là càng ngày càng trấn định.


Nàng đứng ở bên cạnh Dung Chiêu, cũng bắt đầu nhắm mắt dưỡng thần, dù sao nàng cũng không có chuyện gì làm.


Trong mắt Dung Chiêu hiện lên sủng nịch, duỗi tay ôm lấy vòng eo của Vu Hoan, để nàng dựa vào mình.


Người Vu Hoan cứng đờ, sau đó hoàn toàn thả lỏng, dựa vào ngực Dung Chiêu.


"Sư thúc." Thần Phong chắp quyền khom lưng.


Ngồi ở ghế chủ vị, là một nam nhân trung niên trẻ tuổi chính trực, nhưng tóc lại hoa râm một khuôn mặt cứng ngắc, nhìn thấy là biết tình tình không thể nào dễ dịu.


"Ngươi tới làm gì?" Ừ, quả nhiên tính tình không tốt.


Thần Phong không thèm để ý đến thái độ của ông ta: "Sư thúc, mấy năm nay Ngài vẫn luôn ở ngoài, sư phụ sợ Ngài tịch mịch, cố ý phái con tới đón Ngài trở về."


"Không về." Ngay cả tạm dừng cũng không có.


Trên mặt lười biếng của Thần Phong hiện ra nụ cười: "Sư phụ nói, nếu Ngài khăng khăng không quay về, vậy vị kia của Phường Mẫu Đơn kia, Ngài cũng không cần nhớ thương nữa."


"Lão già bất tử kia uy hiếp ta!" Nam nhân kia đánh một cái lên ghế, cọ một chút đứng lên, tức giận ngập trời.


"Con chỉ giúp sư phụ truyền lời, nếu sư thúc có gì khó chịu, mời sư thúc đừng phát trên người con." Thần Phong lui về sau mấy bước.


"Hừ, tiểu tử thúi chết tiệt, cùng một dạng vỡi lão già bất tử kia!" Nam nhân hừ một tiếng: "Trong cốc xảy ra chuyện?"


Thần Phong không trả lời, nam nhân cho hắn một ánh mắt, hai người một trước một sau ra khỏi nhà.


Vu Hoan đứng không nhúc nhích, Phong Lang để Minh Lang ngồi vào trên ghế, cẩn thận kiểm tra tình trạng của Loan Minh.


Quý Bạch ôm Nam Chi quan sát người đến đây, có vẻ có chút đề phòng.


"Cạch!"


Sở Vân Cẩm buông chén trà trong tay, mi mắt nhẹ nâng.


Cặp mắt kia như ánh nước lóng lánh, tựa như có thể câu hồn đoạt phách.


Vu Hoan nhíu mày, nữ nhân này...


Thay đổi quá nhiều so với lúc trước.


Vu Hoan lặng lẽ đánh giá Sở Vân Cẩm một phen, đương nhiên Sở Vân Cẩm cũng đang âm thầm đánh giá Vu Hoan.


Cũng không khác gì so với lần trước lắm, vẫn không coi ai ra gì như cũ, kiêu ngạo tự đắc.


Như vậy làm nàng ta... chán ghét.


"Không biết cô nương ở Lâm Châu Sở gia đứng ở hàng ngũ nào?" Quý Bạch đánh vỡ trầm mặc.


Quý Bạch không quen biết Sở Vân Cẩm, nhưng mà hắn biết khối lệnh bài kia.


Vu Hoan chớp mắt, lại là Lâm Châu Sở gia.


Lâm Châu Sở gia... cái nơi đó rất nổi tiếng sao?


Sở Vân Cẩm cười nhạt, ánh mắt xinh đẹp vô song, giọng nói dịu dàng bay bay: "Vân Cẩm đích trưởng nữ."


"Thì ra là vị thiếu nữ thiên tài kia, hân hạnh được gặp mặt." Quý Bạch ý vị không rõ liếc mắt nhìn Sở Vân Cẩm một cái.


Trong lòng Sở Vân Cẩm không hề vui mừng, ánh mắt nam nhân này nhìn nàng ta có chút kỳ lạ.


Sở Vân Cẩm gật đầu, cười nhạt dời tầm mắt đi.


Không khí lại lần nữa an tĩnh xuống, không ai nói chuyện.


Lần trầm mặc này thẳng đến khi nam nhân kia cùng Thần Phong quay lại với đánh vỡ.


"Sở cô nương, thứ lão phu lần này không thể giúp đỡ ngay được." Nam nhân đi đến trước mặt Sở Vân Cẩm, thái độ rất ôn hòa.


Trên mặt Sở Vân Cẩm lộ ra thần sắc thất vọng: "Thích bá bá cũng không có cách nào sao?"


Thích Bách Khô hổ thẹn lắc đầu: "Là y thuật của Thích mỗ không tinh, nói ra thật xấu hổ."


Sở Vân Cẩm miễn cưỡng cười cười: "Làm phiền Thích bá bá rồi, vậy Vân Cẩm suy nghĩ cách khác. Thích bá bá còn có chuyện bận, Vân Cẩm không lải nhải làm phiền nữa."


Tiến lùi vừa đủ, không hổ là nữ chính nha!


Sắc mặt Thích Bách Khô rối rắm, cuối cùng giống như hạ quyết tâm: "Sở cô nương, chờ một lát."


Sở Vân Cẩm quay đầu lại, trên mặt một mảnh mê mang, tựa hồ như không hiểu Thích Bách Khô gọi mình lại làm cái gì.


Nhưng trong đáy mắt nàng ta lại vô cùng tự tin, tựa như đã liệu định Thích Bách Khô sẽ gọi nàng ta lại, mà nàng ta đang chờ Thích Bách Khô gọi nàng ta lại.


"Thích bá bá còn có chuyện gì sao?" Sở Vân Cẩm nhẹ giọng hỏi.


Thích Bách Khô do dự một lát: "Giúp ta gửi lời hỏi thăm đến cha ngươi."


Đồng tử Sở Vân Cẩm co chặt, điều này không nằm trong dự liệu của nàng ta!


Lửa giận trong lòng cọ cọ phát ra ngoài, khi đến cổ họng, nàng ta nhanh chóng áp xuống, miễn cưỡng cười cười: "Vân Cẩm sẽ chuyển lời."


Thích Bách Khô gật gật đầu, trong lòng Sở Vân Cẩm tức giận không thôi, lại không dám phát ra, mạnh mẽ giả vờ như không có chuyện gì rời đi.


Vừa ra khỏi rừng trúc, khuôn mặt tinh xảo của Sở Vân Cẩm liền vặn vẹo.


Nàng ta đến đây là vì đi Thiên Y Cốc.


Nam nhân Thích Bách Khô kia, rõ ràng phải mời nàng ta đi, tại sao lại thay đổi chủ ý?


"Chủ nhân..." Bên cạnh Sở Vân Cẩm đột nhiên xuất hiện một khuôn mặt nam nhân tuấn lãng, nhưng sắc mặt có chút tái nhợt.


Khiến người khác không có cách náo bỏ qua được hắn chính là đôi mắt phát ra ánh sáng màu vàng kia.


"Sao ngươi lại ra đây?"


"Không sao, chỉ chút vết thương nhỏ này, với thuộc hạ mà nói không tính là gì." Nam nhân cười lắc đầu.


"Cái gì mà vết thương nhỏ, thiếu chút nữa ngươi đã mất mạng đấy biết không? Mau về đi, ta sẽ nghĩ cách đi Thiên Y Cốc, ta sẽ không để ngươi có chuyện gì." Ngữ khí của Sở Vân Cẩm kiên định.


Ánh mắt nam nhân nhìn Sở Vân Cầm đổi đổi, chi sắc cảm kích dần dần tràn ra hốc mắt.


Có thể gặp gỡ chủ nhân như vậy, là may mắn nhất đời của hắn.


"Nữ nhân kia cũng ở bên trong, lần này sợ không được dễ dàng như vậy." Sở Vân Cẩm lo lắng nhìn rừng trúc phía sau.


Mỗi lần gặp phải Bách Lý Vu Hoan, nàng ta liền phải xui xẻo.


Chưa từng có ngoại lệ.


"Là Bách Lý Vu Hoan?" Giọng nói của nam nhân đột nhiên trở nên âm trầm, tuy hắn đi theo chủ nhân không lâu, nhưng cũng biết chủ nhân có thù oán với Bách Lý Vu Hoan.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.