(Quyển 2) Bà Đây Đem Vai Ác Dương Oai

Chương 312: Quả nhiên lang băm là đoạn tụ*



Edit : Nại Nại


(Đọc ở trang chính chủ wattpad là ủng hộ và tôn trọng editor. Cám ơn mọi người.)
___


(Đoạn tụ: gay)


Chín ngọn núi vây quanh một ngọn núi, tạo thành một ngọn núi khổng lồ hình tròn, được gọi chúng là Thiên Y Cốc.


Mỗi một ngọn núi, cảnh sắc đều khác nhau, có xanh thẳm như biển, có tươi đẹp như lửa, có xanh biếc như ngọc.


Mỗi chỗ đều là những kỳ trân dị bảo khó gặp bên ngoài.


Khi bọn Vu Hoan từ trong Truyền Tống Trận ra tới, đám người Thần Phong còn chưa có rời đi, nhìn thấy Vu Hoan, Thần Phong không hề bất ngờ, còn Thích Bách KHô lại dường như thấy quỷ.


"Sáo các ngươi lại ở đây?"


"Ngươi đoán đi."


Đoán ông nội ngươi, đương nhiên hắn nhìn thấy bọn họ từ Truyền Tống Trận ra tới, hắn hỏi là sao bọn họ có thể sử dụng Truyền Tống Trận.


"Không thể nào, sao các ngươi biết sử dụng trận pháp kia?" Hắn yên tâm ném bọn họ ở đó vì liệu định bọn họ sẽ không thể nào sử dụng Truyền Tống Trận.


"Tự học chứ sao, chẳng lẽ là ngươi dạy?"


"Ngươi ngươi... tiểu nha đầu nhà ngươi, tức chết ông." Thích Bách Khô thật sự bị chọc tức tới rồi.


Vu Hoan vốn dĩ không có ác ý, chỉ là từ trước đến nay nàng đều là dáng vẻ đó, bảo nàng thay đổi đó là chuyện không có khả năng.


Nơi xa xa ở đường nhỏ trên đường ruộng, ẩn ẩn có bóng người chạy về phía bên này, khi Thích Bách Khô còn cãi nhau với Vu Hoan, bóng người kia đã đến rồi.


"Bái kiến sư thúc, sư huynh." Người đến là một thiếu niên, trong tay ôm một con thỏ.


Vu Hoan nhìn thấy con thỏ thì phản ứng đầu tiên là, thứ đồ chơi này sao lại xấu như vậy?


Phản ứng thứ hai là thứ đồ chơi xấu vậy mà cũng có người thích?


Phản ứng thứ ba là thiếu niên này cũng là một kẻ kỳ ba.


Lông trên người con thỏ kia màu xám, hơn nữa không được đầy đủ, có chỗ nhìn thấy cả da, lởm chởm y như bị chó gặm.


"Sao còn sống thế?" Thần Phong mở miệng liền nói một câu thiếu đánh.


"Đúng vậy sư huynh, lần trước huynh nói nó sống không lâu, nhưng mà huynh xem, nó đều sống lâu như vậy, có phải sư huynh chuẩn bệnh sai rồi không?" Thiếu niên vô cùng chân thành vô tội hỏi.


Tia lười biếng trên mặt Thần Phong lộ ra tia cười nhạt: "Nếu không phải ngươi lấy đan dược tốt nhất của sư phụ cho nó, thì sư huynh của ngươi sẽ không chuẩn bệnh sai."


"Sư huynh, suỵt, để sư phụ nghe được thế nào cũng đánh chết đệ." Thiếu niên khẩn trương nhìn xung quanh bốn phía.


"Được rồi, dù sao những đan dược đó của sư phụ để đó cũng vô dụng, bổn thiếu gia sẽ không nói với sư phụ."


"Sư huynh là tốt nhất." Thiếu niên nhếch miệng lộ ra hai cái răng khểnh, cảm giác thân thiện dễ thương.


"Cấu kết với nhau làm việc xấu, không biết xấu hổ." Thích Bách Khô hừ một câu, nhấc chân đi về phía đường nhỏ của thiếu niên kia.


"Sư thúc, vừa rồi cái gì Ngài cũng không nghe thấy." Thiếu niên đuổi theo Thích Bách Khô, vừa đi vừa niệm chú.


"Ta nghe rồi, ngươi chờ bị lão già bất tử kia đánh chết đi!"


"A? Sư thúc, đừng mà!"


Vẻ mặt Vu Hoan quỷ dị, quả nhiên tên lang băm Thần Phong là đoạn tụ.


Thế giới này thật đáng sợ, quá đáng sợ!


Thiếu niên tên là Thiền Ngọc, là sư đệ của Thần Phong.


Trong Thiên Y Cốc, chỉ có Thần Phong và Thiền Ngọc là đệ tử chân truyền.


Nghe nói Thiền Ngọc được Thần Phong nhặt về, vừa đe dọa vừa dụ dỗ mới được cốc chủ đương nhiệm Thích Bách Thảo thu làm đồ đệ, trở thành sư đệ của hắn.


Tràn đầy gian tình!


"Vu Hoan cô nương, cảm ơn Ngài." Phong Lang cảm kích nói lời cảm ơn với Vu Hoan.


Vu Hoan liếc nhìn Loan Minh một cái, có chút vui sướng khi người gặp họa: "Nể tình là bạn bè lâu năm, ta nhắc nhở ngươi một câu, có thể chết thì ngàn vạn lần đừng do dự. Nếu không... ngươi sẽ hối hận cả đời nha."


Phong Lang: "..." Ở đâu có người khuyên người ta chết?


"Có ý gì?" Loan Minh hung ác nham nhiểm nhìn chằm chằm Vu Hoan, sao hắn cảm thấy trong lời nói này có chuyện?


"Không có gì." Vu Hoan quay đầu.


Thần Phong sắp xếp phòng cho đám người Vu Hoan, sau đó đi với Thích Bách Khô đi gặp Thích Bách Thảo.


"Dung Chiêu, cảm giác được không?" Vu Hoan tiến vào phòng, kích động lên.


Dung Chiêu gật đầu, thần sắc vẫn lạnh nhạt như cũ, nhưng ánh mắt nhìn Vu Hoan lại mang theo sủng nịch.


"Buổi tối lập tức đi trộm."


Dung Chiêu: "..." Đừng nói chuyện đi trộm đồ như vẻ đương nhiên được không?


Tốt xấu gì đây cũng là địa bàn của người khác!


"Chuyện lúc trước..." Dung Chiêu thử mở miệng.


"Con Bạch Hổ kia?" Vu Hoan nghiêng đầu: "Hay là những người đó?"


Vu Hoan sờ sờ cằm, thần sắc trở nên nghiêm túc: "Nói đến những người đó cũng kỳ lạ, rốt cuộc bọn họ là tới giết Thích Bách Khô hay là giết Sở Vân Cẩm?"


Ngoại trừ hai người đó, cùng với Như Ý Cát Tường chủ động đi lên thì những người khác căn bản không hề tấn công.


Nói cách khác, mục tiêu của bọ họ là Thích Bách Khô và Sở Vân Cẩm.


"Xem phản ứng của bọn họ, chắc là không biết lai lịch của những người đó."


Vu Hoan gật đầu: "Nói cách khác, những người đó giết Sở Vân Cẩm và sư thúc của tên lang băm có khả năng là đơn độc, nhưng dù sao cũng phải có một nguyên nhân chứ?"


Không có chuyện gì là vô duyên vô cớ.


"Vu Hoan..." Dung Chiêu đột nhiên gọi một tiếng.


"Ừ?" Vu Hoan quay đầu lại, tầm mắt không có phòng bị thâm nhập vào trong ánh mắt thâm thúy của Dung Chiêu.


Hắn đứng ở nơi có ánh sáng sáng ngời, quanh thân như mạ một tầng vầng sáng, hình dáng mơ hồ bỗng nhiên trở nên rõ ràng sáng sủa.


Trái tim của Vu Hoan như có con nai con chạy loạn trong đó, cuống quýt cúi đầu xuống, hình như vừa rồi nàng thấy rõ mặt của Dung Chiêu đúng không?


Chứng mù mặt tốt lên rồi?


Sự thật chứng minh, cũng không có.


Khi nàng ổn định cảm xúc lại rồi ngẩng đầu lên thì vẫn là một khuôn mặt bình thường mù mịt không có đặc điểm ở trước mặt nàng.


Vừa rồi nhất định là xuất hiện áo giác.


"Lúc trước ta không ở đã xảy ra chuyện gì?" Dung Chiêu tựa như không phát hiện Vu Hoan dị thường, hẫn luôn nhớ thương vấn đề này.


Thần Phong nói những lời đó, rốt cuộc là có ý gì?


Vu Hoan vừa chuyển suy nghĩ, nhớ tới chuyện mình lúc trước nói với Dung Chiêu.


Tâm tư nho nhỏ trong đầu lập tức tiêu tán đến bảy bảy tám tám, hắng hắng giọng nói: "Thân thể xảy ra chút vấn đề, có khả năng là lúc nào cũng có thể treo, ừ, không sai lắm thì chính là ý đó."


Nàng sẽ không dấu diếm Dung Chiêu, bởi vì không cần thiết.


Rất sớm Dung Chiêu sẽ phát hiện thân thể của nàng có vấn đề.


Trong lòng Dung Chiêu căng thẳng, tuy đã sớm biết trong cơ thể nàng có lệ khí quấy phá, nhưng không đến mức xuất hiện tình huống như thế chứ?


Hắn tiến lên vài bước, duỗi tay giữ chặt tay Vu Hoan, một dòng hơi thở mát lạnh từ cánh tay chảy vào trong cơ thể.


Dòng khí kia du tẩu một vòng trong thân thể nàng, sắc mặt của Dung Chiêu càng ngày càng khó coi, giọng nói lạnh băng: "Thực lực của ngươi hồi phục khi nào?"


Vu Hoan rút tay về, quay lưng lại, trầm mặc không nói.


Dung Chiêu chuyển đến trước mặt nàng, đôi tay đè lại bả vai nàng, cưỡng bách nàng đối diện với mình: "Trả lời ta."


Vu Hoan nhấp môi ánh mắt né tránh, không dám nhìn thẳng Dung Chiêu.


"Ngươi biết rõ trạng thái của thân thể ngươi là như thế, vì sao còn muốn sử dụng phương pháp kia khôi phục lại thực lực? Ngươi điên rồi sao?" Cảm xúc của Dung Chiêu có dao động rất lớn.


"Ta không biết nó sẽ dẫn phát cổ lệ khí kia." Vu Hoan yếu đuối trả lời.


Tình huống hiện tại thật sự là nàng không ngờ đến.


Ngực Dung Chiêu đau đớn từng trận, đau đến độ muốn thâm nhập vào trong tận xương cốt.


Hai tay ấn bả vai Vu Hoan không ngừng buộc chặt.


Vậy mà lúc trước hắn vẫn luôn không cảm nhận được...


Nếu hắn phát hiện sớm một chút, nói không chừng còn có thể ngăn cản nàng.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.