(Quyển 2) Bà Đây Đem Vai Ác Dương Oai

Chương 317: Lâu lắm không làm nên quên rồi



Edit: Nại Nại


(Đọc ở trang chính chủ wattpad là ủng hộ và tôn trọng editor. Cám ơn mọi người.)
___


Dung Chiêu nhìn Vu Hoan đứng ở góc tường, trong lòng tự nhiên khẩn trương.


Nàng đứng ở dưới bóng râm, cả người lại lâm vào bầu không khí quỷ dị, cái loại này...


Chỉ có một mình nàng, hắn hoàn toàn không đi vào được thế giới đó của nàng.


Dung Chiêu thu hồi thần sắc, đi đến bên cạnh Vu Hoan, duỗi tay kéo nàng đến dưới ánh mặt trời: "Chúng ta đi đâu?"


Quanh thân Vu Hoan lạnh lẽo trong khoảnh khắc tỏa khắp ra ngoài, thoáng ngẩng đầu, vài ngọn tóc xả xuống đầu vai: "Ta có chút lo lắng hội đấu giá lần này, có rất nhiều chỗ kỳ lạ."


Vì sao hàng đấu giá lại đặt ở Chúc gia?


Còn Chúc gia lại vì sao mà bị giết?


Giết Chúc gia có phải là nam nhân mặt nạ trong miệng Chúc Dung kia không?


Chuyện này có liên quan gì đến cửa hàng Thịnh Gia?


Nếu Thịnh Gia là người khác, Vu Hoan không hề hỏi nhiều một chữ nào, xoay người liền đi.


Nhưng ở đây có hai người nàng quan tâm, nàng không thể nhìn hai người đó xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn.


"Cảm thấy không đúng chỗ nào?" Dung Chiêu chọc đúng vào nghi hoặc trong lòng Vu Hoan.


Nàng cũng không biết không đúng chỗ nào.


Nhưng trực giác nói cho nàng biết, chính là có chỗ không đúng. Trực giác của nàng luôn luôn chuẩn, lần này chắc cũng không có gì ngoài ý muốn, cho nên nhất định có chỗ nào đó...


Vu Hoan suy tư, mới chậm rãi nói: "Lần hội đấu giá này không phải do cửa hàng Thịnh Gia chủ sự, chỗ này có điểm đáng ngờ. Dựa theo những gì ta hiểu biết về Thịnh Thế, hắn không có khả năng làm loại chuyện tốn thời gian tốn công này."


Nhận thấy ánh mắt nghi hoặc của Dung Chiêu, Vu Hoan tiếp tục giải thích: "Tuy cửa hàng Thịnh Gia cũng có thu lợi từ trong hội đấu giá lần này, nhưng lợi nhuận cũng không lớn, cửa hàng Thịnh Gia xuất người xuất công, lấy tính tình kiếm tiền cần phải kiếm nhiều nhất của Thịnh Thế kia thì hắn không có khả năng sẽ đồng ý."


"Có khả năng người chủ sự trả giá rất cao?"


"Ừ..." Vu Hoan chống cằm tự hỏi, nhưng cuối cùng vẫn lắc đầu: "Tính khả năng không lớn, Thịnh Thế... ta nói tên này thế nào với ngươi đây. Ta hình dung một chút cho ngươi hiểu nhá, hắn giống như một con linh thú, ở địa bàn của mình hắn sẽ không cho bất cứ kẻ nào cơ hội."


Hiểu không?


Dung Chiêu nhíu mày, hơi hơi gật đầu.


Nói cách khác, Thịnh Thế không có khả năng để cửa hàng Thịnh Gia thu lợi không lớn ở hội đấu giá....


Nhưng vấn đề là, hiện tại hắn làm.


"Ta phải biết rõ ràng chuyện này, bằng không ta không có cách nào yên tâm được." Ánh mắt Vu Hoan kiên định, chắc chắn với ý nghĩ trong lòng.


"Ừ, được." Hắn hiện tại cũng không vội đi tìm Thần Khí.


Hoặc nói...


Vu Hoan tìm một cái khách điếm gần cửa hàng Thịnh Gia, bởi vì ông chủ của khách điếm nhận ra Vu Hoan, cho nên nàng không thể không dùng vũ lực uy hiếp.


Ông chủ kinh hồn tám đảm sắp xếp cho Vu Hoan ở một phòng tốt nhất trong khách điếm, cuộc sống mỗi ngày đều hoảng sợ trong đầu và mình hai nơi.


"Sao lại là cái này?" Vu Hoan nhìn điểm tâm trên bàn, vô cùng không hài lòng, điểm tâm này một chút cũng không thể ăn.


"Chỉ có cái này." Mặt Dung Chiêu thành thật: "Nàng có ăn hay không?"


"Ngươi không làm sao?" Vu Hoan chớp mắt, chờ mong nhìn về phía Dung Chiêu.


Đã lâu không ăn điểm tâm của Dung Chiêu làm rồi, thật là nhung nhớ!


"Quên rồi."


Cành lá của nhành hoa liễu ở ngoài cửa sổ tung bay, âm thanh của cả thế giới như bị xóa đi, im lặng đến ngay cả không nghe thấy tiếng hít thở.


Thật lâu sau, Vu Hoan 'bịch' một tiếng nhảy xuống giường, không thể tin nổi nói: "Quên rồi? Vậy mà cũng có thể quên?"


Con hàng này không phải chỉ dễ quên người thôi sao?


Hơn nữa, gần đây cũng không có phát bệnh mà!


Người nên biết đều biết.


Dung Chiêu không hề cảm thấy xấu hổ: "Lâu lắm rồi chưa làm."


Lúc trước có thể nhớ kỹ vì mỗi ngày đều làm, nhưng từ khi hắn bị thương đến khi khôi phục, đã qua bao lâu rồi?


Hắn có thể nhớ kỹ mới là lạ.


Tầm mắt của Vu Hoan chuyển qua điểm tâm tương đối không tồi trên bàn, nhưng vị lại có chút khác, gian nan nuốt nước miếng.


Tạm chấp nhận?


Tạm chấp nhận ông nội ngươi á! Trong nhận thức của nàng không có ba chữ "tạm chấp nhận" này.


"Mặc kệ, hôm nay ngươi không làm cho ta, ta sẽ không ăn." Vu Hoan đột nhiên chơi tính tình trẻ con.


Dung Chiêu cũng phá lệ trấn định: "Thích ăn thì ăn."


Vu Hoan: "..." Hôm nay Dung Chiêu có chỗ không đúng!


Chẳng lẽ lại tâm thần phân liệt rồi?


Tầm mắt ngờ vực của Vu Hoan đảo qua một vòng trên người Dung Chiêu, cuối cùng dừng lại trên khuôn mặt kia, đột tử đột nhiên co chặt lại.


Dưới chân nàng dùng sức, thân thể đột nhiên nhào đến Dung Chiểu, chính xác bóp cổ Dung Chiêu: "Dung Chiêu đâu?"


Dung Chiêu nhíu mày, rất tự nhiên đè tay Vu Hoan lại: "Làm sao vậy?"


Trong lòng Vu Hoan nhảy dựng, cái loại cảm giác vừa rồi biến mất rồi.


Sao lại như vậy...


Ánh mắt vừa rồi của Dung Chiêu nhìn nàng... thật đáng sợ.


Ánh mắt như của thợ săn đang nhìn con mồi, trên người phát ra khí thế cũng không phải là khí thế mà nàng quen thuộc, nhiều tà khí âm u, cái loại cảm giác này cũng không tốt.


Dung Chiêu rũ mi mắt, tay đè lại tay Vu Hoan hơi hơi dùng sức, khóe miệng nâng lên thành một đường cong.


"Vu Hoan..."


"Xin lỗi, có thể gần đây ta quá khẩn trương." Vu Hoan buông tay ra: "Vừa rồi ta không có dùng sức, ngươi đừng có giả vờ!"


Dung Chiêu vuốt vuốt độ ấm còn lưu lại ở cổ, khóe môi cong lên có thay đổi rất nhỏ.


Hắn vừa rồi...


"Ồ... người kia, Dung Chiêu, ngươi lại đây nhìn đi." Vu Hoan đứng bên cửa sổ, chỉ vào bóng người nơi xa.


Bên ngoài cửa hàng Thịnh Gia, một người nam nhân đang lén lút nhìn đông nhìn tây, liên tiếp nhìn vào bên trong cửa hàng Thịnh Gia.


"Có vấn đề gì?" Dung Chiêu khó hiểu, nhiều người như vậy mà.


Mỗi ngày không biết có bao nhiêu người lén lút đứng ở bên ngoài cửa hàng Thịnh Gia.


"Tu vi của hắn rất cao, xem như là vấn đề không?"


Dung Chiêu nhìn lại lần nữa, nháy mắt nhíu mày, thực lực Vương Giả...


Nhưng vào lúc này, ngực Vu Hoan đột nhiên nóng lên, nàng kỳ quái sờ sờ, lấy ra một lá bùa.


Đây là? A đúng rồi, là khi tách ra với Liên Mặc hắn đã cho nàng.


Nàng truyền linh lực vào, giọng nói ấm áp của Liên Mặc lập tức vang lên.


"Vu Hoan, tìm nàng còn khó hơn tìm thần thú."


"A, lúc trước bận chút chuyện, có chuyện gì không?" Vu Hoan lật lật lá bùa, phát hiện chỉ còn có một lần cơ hội sử dụng, biết Liên Mặc bên kia khẳng định tìm nàng rất nhiều lần.


Nhưng mà lúc trước nàng không phải bị đuổi giết thì chính là ở trong Thiên Y Cốc, căn bản không có thời gian quan tâm lá bùa này.


"Ba ngày sau hội đấu giá sẽ cử hành, ta thông báo một tiếng với nàng."


Đầu bên kia, Liên Mặc đang cầm lá bùa truyền âm, trên mặt đều là ý cười dịu dàng.


Nàng có quan hệ tốt với Thiên Nguyệt như vậy, thời gian bắt đầu hội đấu giá chắc chắn đã sớm biết.


Nhưng mà hắn muốn lấy cái cớ này, mới có thể nói chuyện với nàng.


Đừng nói nữa, Vu Hoan thật đúng là không biết, nàng chưa hỏi Thiên Nguyệt thời gian bắt đầu hội đấu giá, cho nên lần này Liên Mặc làm đúng chuyện rồi.


"Ta đã biết, cảm ơn." Ngữ khí của Vu Hoan vô cùng tốt nói lời cảm ơn, chuẩn bị cắt đứt cuộc nói chuyện.


Hình như Liên Mặc biết nàng muốn làm cái gì nên nhanh chóng mở miệng: "Vu Hoan, đan dược lần trước cho nàng, không biết còn có mấy viên?"


"Ừ..." Vu Hoan lấy bình sứ ra quơ quơ: "Còn có mấy viên à."


Mỗi lần nàng chờ đến khi sắp chịu đựng không nổi mới ăn, cho nên đan dược cũng không hao phí nhanh như vậy.


"Ta bên này đã đưa đến, nàng ở đâu? Ta đưa đến cho nàng?"


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.