(Quyển 2) Bà Đây Đem Vai Ác Dương Oai

Chương 348: Không có thuốc hối hận mà mua



Edit : Nại Nại


(Đọc ở trang chính chủ wattpad là ủng hộ và tôn trọng editor. Cám ơn mọi người.)
___


Đúng rồi.


Mắt Sở Vân Cẩm phát sáng, nàng ta nhớ rồi, thanh kiếm này...


Thiên Khuyết Kiếm... Sáng Thế Chi Kiếm.


Trên sách cổ đã từng ghi lại, nhưng không phải Sáng Thế Chi Kiếm đã bị phong ấn rồi sao?


Mấy ngàn năm thậm chí mấy vạn năm cũng chưa từng có người nào từng gặp Sáng Thế Chi Kiếm.


Vì sao lại đột nhiên xuất hiện?


Trong mắt Sở Vân Cẩm hiện lên tia tham lam, Sáng Thế Chi Kiếm, nếu nàng ta có được nó...


Thần sắc Dung Chiêu có chút khó coi, một kích vừa rồi kia, vậy mà nàng ta có thể chống cự được.


Bởi vì nàng ta là người cứu thế cho nên đòn tấn công của hắn đều sẽ biến yếu sao?


"A... Bách Lý Vu Hoan, sao ngươi lại may mắn như vậy?" Sở Vân Cẩm đột nhiên nở nụ cười.


Kiếp trước như thế, kiếp này vẫn là như vậy.


Kiếp trước nàng là gia tộc vinh quang, chúng tinh chúc mục*, tiền hô hậu ủng.


(Chúng tinh chúc mục (众星瞩目) ý chỉ trăng sao vây quanh, luôn được che chở là cái rốn của vũ trụ.)


Mà nàng ta lại rơi vào nông nỗi không được chết già.


Trời cao có mắt lại cho nàng ta một lần cơ hội, nàng ta phải cướp lại những thứ của Bách Lý Vu Hoan trước một bước, nhưng vì sao...


Nàng lại có ánh hào quang vô hạn như cũ?


Cho dù bị gia tộc ruồng bỏ, thế nhân thóa mạ, nàng dựa vào cái gì đều không quan tâm?


Dựa vào cái gì?


Vu Hoan cong môi, trào phúng nói: "Bởi vì ta thiện lương á! Tục ngữ nói người tốt sẽ có kết quả tốt đẹp đó!"


"Ha ha ha... ngươi thiện lương?" Sở Vân Cẩm điên cuồng cười, khuôn mặt dữ tợn: "Nếu ngươi thiện lương thì trên thế giới này không có ai thiện lương nữa. Chuyện ngươi đã làm, chẳng lẽ ngươi có thể coi như chưa từng xảy ra sao?"


Buồn cười, thật là quá buồn cười.


Vu Hoan không thèm để ý nhún nhún vai: "Ta có thể á!"


Hơn nữa, nàng cũng chưa làm chuyện gì phát điên mà?


Ít nhất... ở trong khoảng thời gian trong cơ thể Bách Lý Vu Hoan này, chuyện nàng làm chỉ có thể nói là có quan hệ gián tiếp đến nàng mà thôi.


Sao có thể đổ toàn bộ lên đầu nàng chứ?


Được rồi, có rận nhiều không sợ bị cắn, nàng cũng lười giải thích, dù sao đều là một đám loài người ngu xuẩn, sao có thể hiểu được hành vi của người có thân phận như nàng chứ.


Sở Vân Cẩm tức giận đến mặt mày đỏ bừng, nói chuyện với Bách Lý Vu Hoan, nàng ta đúng là đi tìm ngược mà!


Mặc kệ đối phương nói cái gì, nàng đều có thể mặt không đổi sắc đồng ý, giống như làm những chuyện đó dường như rất đắc ý.


Có phải trong đầu nàng có bệnh hay không?


Vu Hoan ngáp một cái, ở trong cái nhìn nghi hoặc đan xen với căm hận của Sở Vân Cẩm đang nhìn mình chăm chú, thân thể Vu Hoan chợt lóe, nhanh chóng biến mất, đã ở bên cạnh Sở Vân Cẩm.


Sở Vân Cẩm kinh hãi, Linh Lung Kiếm nhanh chóng chắn ngang trước mặt nàng ta.


Ánh mắt Vu Hoan lạnh băng, độ cong trên khóe miệng cũng lạnh băng như vậy.


Ngón tay lật nhẹ ở trong không khí, Thiên Khuyết Kiếm chậm rãi bay đến trong tay nàng, an ổn nằm trong tay nàng.


Trong chớp mắt, Thiên Khuyết Kiếm trong tay chém đến Linh Lung Kiếm.


"Ầm ầm ầm..."


"Rầm..."


Băng tuyết trên đỉnh đầu bỗng nhiên bắt đầu sụp đổ, vụn băng rơi xuống dưới cắm vào mặt đất, giống như lưỡi dao sắc bén.


Ngực Sở Vân Cẩm khó chịu, thiếu chút nữa đã phun ra búng máu.


Một kích này, còn nặng hơn nhiều so với nam nhân vừa rồi ra tay.


Tại sao lại như vậy?


Thiên Khuyết Kiếm chẳng lẽ là của Bách Lý Vu Hoan?


Vu Hoan cũng không cho Sở Vân Cẩm có thời gian tự hỏi, lần này Vu Hoan hạ quyết tâm muốn giết chết Sở Vân Cẩm ở đây.


Thiên Khuyết Kiếm tràn ra kim quang ngay lập tức bao lấy Sở Vân Cẩm, không cho nàng ta động đậy.


Vu Hoan không hề chần chờ, giơ tay chém xuống Sở Vân Cẩm.


Sở Vân Cẩm nhìn lưỡi kiếm nghênh diện chém xuống, trên mặt mất hết máu, cánh môi hơi hơi run run.


"Tiền bối..." Sở Vân Cẩm hé môi, trong mắt chứa đầy không cam lòng, nàng ta không thể chết như vậy.


Giọng nói này vừa rơi xống, một ánh sáng ấm áp từ trong thân thể nàng ta bắn ra, kim quang trói buộc quanh thân nàng ta nháy mắt biến mất.


Ánh mắt Dung Chiêu lập lòe, thân hình xẹt đến Sở Vân Cẩm.


Hai loại ánh sáng đan xen, Thiên Khuyết Kiếm rơi xuống lại không có cảm giác chém xuống, làm sắc mặt Vu Hoan lập tức khó coi.


Đưa mắt nhìn về phía Sở Vân Cẩm, Dung Chiêu đứng ở đó, nhưng Sở Vân Cẩm lại không thấy bóng dáng.


Vừa rồi nàng nghe không lầm thì Sở Vân Cẩm gọi 'tiền bối' đúng không?


Ở đây còn có người?


Là hắn đưa Sở Vân Cẩm đi rồi?


Nàng đều không có nói nhảm, chuẩn bị trực tiếp giết chết nàng ta, vậy mà nàng ta còn có một con át chủ bài như thế.


Mẹ nó, cho dù có là nữ chính, cũng thật là quá đáng!


Vu Hoan tức giận cầm Thiên Khuyết Kiếm chém vài cái, không gian vốn lung lay sắp đổ hoàn toàn sụp xuống.


Dung Chiêu khom lưng nhặt lấy Ngọc Linh Châu mà Sở Vân Cẩm làm rơi lên cho Vu Hoan, dựa vào phương hướng lúc vào lui ra ngoài.


Từ phía trên khẳng định ra không được.


"Rầm..."


Hình như toàn bộ không gian đều đang sụp đổ, tốc độ của Dung Chiêu rất nhanh, bọn ho đi đến thông đạo phía trước, trong thời gian Vu Hoan bình ổn lại lửa giận bọn họ đã ra ngoài.


Thông đạo phía sau bị sụp xuống bị băng tuyết lấp kín, nhưng băng tuyết ở phía trên lăn xuống lại không có dấu hiệu dừng lại.


"Là con thần thú kia." Dung Chiêu ôm Vu Hoan bay lên trên.


"Đi ra ngoài trước đi, đừng động con thần thú đó."


"Ừ."


Dung Chiêu phất tay, trước mặt liền xuất hiện khe hở đen như mực, khi nháy mắt bước vào, thú nhỏ vẫn luôn bám lấy cổ áo của Dung Chiêu phòng ngừa bản thân ngã xuống thì khi Dung Chiêu hoàn toàn sắp bước vào khe hở kia thì thú nhỏ buông lỏng móng vuốt ra, rơi xuống phía đưới.


"Tiểu gia hỏa!" Vu Hoan duỗi tay bắt lấy, lại bắt khoảng không.


Mà trước mắt cũng lâm vào hắc ám.


"Dung Chiêu, mau quay lại." Vu Hoan bắt lấy cánh tay Dung Chiêu, ngữ khí có chút vội vàng.


Dung Chiêu cũng không nghĩ đến thú nhỏ đột nhiên buông ra, nghe thấy giọng của Vu Hoan, mới hoàn hồn.


"Quay lại không được." Dung Chiêu thấp giọng nói một tiếng.


Vu Hoan run rẩy cánh môi, hồi lâu cũng không nói được một lời.


Sao lại không quay lại được?


"Không gian khe hở tồn tại rất nhiều, muốn tìm được cái chúng ta vào trước kia, rất khó..."


"Nó tự buông ra, chứng minh nó biết bản thân đang làm gì. Nó không phải là linh thú bình thường, nàng đừng lo lắng." Dung Chiêu kéo Vu Hoan vào trong lòng.


Thú nhỏ không dễ chết như vậy.


Vu Hoan mím môi, âm lượng rất thấp: "Cũng được, nó đi theo ta cũng không có chỗ gì tốt."


Tiểu gia hỏa, ngươi lợi hại như vậy, chắc chắn không có chuyện gì.


Ừ... nó nhất định sẽ không sao.


Dung Chiêu đi qua liên tiếp một loạt hắc ám và ánh sáng một trận, mới mang theo Vu Hoan về tới Phủ Giang Thành.


Thời gian nàng rời đi lâu như vậy, nhưng Phủ Giang Thành vẫn là buổi tối, thậm chí sắc trời cũng không khác gì lúc nàng rời đi.


"Sớm biết Sở Vân Cẩm khó giết như vậy, lúc trước ta nên giết chết ả." Vu Hoan nhìn Ngọc Linh Châu trong tay Dung Chiêu.


Nàng có dự cảm, sau này muốn giết Sở Vân Cẩm, chỉ biết khó càng thêm khó.


"Bảo nàng nghe ta, nàng không nghe." Dung Chiêu lạnh mặt, lúc trước hắn đã nói với nàng rồi.


Vu Hoan nhíu mày: "Làm sao ta biết sẽ xảy ra những chuyện này?"


Trên thế giới này không có thuốc hối hận để mà mua!


Dung Chiêu thở dài, thuận thế ôm eo Vu Hoan: "Cũng may lấy được Ngọc Linh Châu."


Nếu không lấy được Ngọc Linh Châu, thì dù có lên trời xuống đất thì nha đầu trong ngực chắc chắn phải đuổi theo Sở Vân Cẩm mà giết chết!


"Mẹ, đi mau đi mau." Vu Hoan lôi kéo Dung Chiêu đi đến tiểu viện của Thẩm Thiên Lị.


Nếu để Quý Bạch đi vào, vậy thì nàng lại bận việc.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.