(Quyển 2) Bà Đây Đem Vai Ác Dương Oai

Chương 350: Chỉ hy vọng nàng sống tốt



Edit : Nại Nại


(Đọc ở trang chính chủ wattpad là ủng hộ và tôn trọng editor. Cám ơn mọi người.)
___


"Thất thủ." Dung Chiêu bình tĩnh nói, sửa sửa tóc nàng, trước khi Vu Hoan nổi bão lại nhanh chóng vuốt lông: "Cho nàng đi báo thù."


Cánh môi Vu Hoan giật giật, đi ra ngoài cửa.


Phòng ốc nhà cửa vừa rồi còn tốt đẹp, bây giờ đã bị hủy cũng không còn gì nguyên vẹn cho lắm.


Quý Bạch nửa quỳ trên mặt đất, Thẩm Thiên Lị đứng cách xa hắn ba mét, Quý Tiết và những người khác đều bị một bức tường vô tình ngăn cách.


"Quý Bạch... ngươi đi đi, ta sẽ không về với ngươi." Nam Chi bất lấy cánh tay Thẩm Thiên Lị, thần sắc có chút không đành lòng.


Nàng sợ Quý Bạch, nhưng từ trước đến nay Quý Bạch chưa từng tổn thương nàng, cho nên nàng không hận hắn.


Sắc mặt Quý Bạch tái nhợt, bởi vì những lời này của Nam Chi đôi mắt tàn nhẫn run rẩy.


"Nam Chi..." Quý Bạch mạnh mẽ chống thân thể đứng lên: "Nàng thật sự muốn đi theo hắn?"


Ánh mắt Nam Chi kiên định: "Từ lúc bắt đầu người ta thích là Thẩm đại ca, là ngươi bắt ta từ bên người Thẩm đại ca đi..."


"Ta bắt nàng?" Thần sắc Quý Bạch bỗng nhiên âm trầm: "Là Thẩm đại ca của nàng bắt nàng trao đổi với ta."


Nam Chi sững sờ đứng đó, sao Thẩm đại ca lại trao đổi nàng?


Không thể nào...


Tuy thái độ của Thẩm đại ca lãnh lãnh đạm đạm với nàng, nhưng mà nàng biết, Thẩm đại ca tuyệt đối không phải loại người lấy nàng ra trao đổi với Quý Bạch.


Tuyệt đối sẽ không.


Trong lòng Nam Chi không ngừng an ủi bản thân, nhưng mà nàng ta đợi hồi lâu, Thẩm Thiên Lị đều không có phản đối gì.


"Không... ngươi gạt ta." Nam Chi lắc đầu, nhưng tay lại buông lỏng Thẩm Thiên Lị ra.


Thần sắc trong mũ choàng của Thẩm Thiên Lị ảm đạm một mảnh.


"Thẩm đại ca, hắn gạt muội đúng không? Nhất định là hắn gạt muội, huynh nói chuyện đi!"


Quý Bạch muốn có nàng, nàng không thể tin lời hắn nói.


Thẩm đại ca, huynh mau phản bác đi!


Đôi mắt Nam Chi đẫm lệ, cơ thể không ngừng lui về sau.


Trong mắt Quý Bạch xẹt qua đau đớn kịch liệt, nhìn dáng vẻ kia của Nam Chi, trong lòng hắn như bị dao cắt.


Hắn hối hận, hắn không nên nói với Nam Chi.


"Nam phu nhân, vực chủ đối với Ngài thế nào trong lòng Ngài hiểu rõ, từ trước đến nay vực chủ chưa từng ép buộc Ngài bất cứ chuyện gì..."


"Câm miệng." Quý Bạch quát lớn một tiếng.


Thần sắc Quý Tiết kiên định: "Vựa chủ, cho dù hôm nay Ngài muốn giết thuộc hạ, thuộc hạ cũng muốn nói. Vì chữa khỏi thân thể cho phu nhân, vực chủ không tiếc một mình vào Phường Mẫu Đơn, vì phải tìm vài loại dược liệu Sở Cần, càng là lấy thân mạo hiểm, tim người đều là thịt mà lớn lên, Nam phu nhân Ngài vô tình với vực chủ, có từng nghĩ đến cảm nhận của vực chủ chưa? Vực chủ vì Ngài trả giá nhiều hơn Ngài biết đến." Giọng của Quý Tiết xuyên thấu lá chắn, xa xa truyền đến trong tay Nam Chi.


"Đủ rồi." Quý Bạch rống to.


Những chuyện mà hắn làm, cũng không muốn tranh công với Nam Chi.


Hắn chỉ hy vọng nàng sống tốt một chút.


"Thật xin lỗi, vừa rồi là ta nói bậy." Quý Bạch quay đầu, giọng nói liền dịu dàng: "Là ta bắt nàng đi, ta chỉ là không cam lòng, bị phẫn nộ chiếm mất lý trí."


Dừng một chút, Quý Bạch lấy sức sực của toàn thân, gằn từng chữ một: "Nếu nàng lựa chọn Thẩm Thiên Lị, ta đây tôn trọng nàng."


Quý Bạch thật sâu nhìn thoáng qua Nam Chi, bước chân lui về sau, khóe miệng cong lên thành một đường cong chua xót.


Mặc kệ ta làm bao nhiêu chuyện gì vì nàng, trong mắt nàng vĩnh viễn chỉ có thân ảnh của hắn.


"Vực chủ?" Vẻ mặt Quý Tiết lo lắng nhìn Quý Bạch.


"Đi thôi." Quý Bạch xoay người.


Quý Tiết thở dài, nhìn Nam Chi liếc mắt một cái, đúng là nghiệt duyên mà!


Nam Chi ngốc ngốc, không có phản ứng gì, chắc là trong lúc nhất thời không có cách nào tiêu hóa chuyện mới xảy ra.


"Chờ một chút."


Vu Hoan lên tiếng gọi Quý Bạch lại: "Vừa rồi các ngươi đánh nhau, thiếu chút nữa đã làm ta bị thương, chẳng lẽ không nên nói gì sao?"


Quý Bạch không hề dừng lại, ở trong tiếng chất vấn của Vu Hoan chật vật ra khỏi sân.


Vu Hoan: "..." Xét trên phân thượng ngươi bị thất tình, liền không so đo với ngươi.


"Thẩm Thiên Lị, nếu ngươi dám phụ nàng, Quý Bạch ta dù có đổi cả tính mạng cũng sẽ vì nàng báo thù."


Giọng của Quý Bạch từ trống rỗng vang lên, Thẩm Thiên Lị hơi hơi ngẩng đầu, nhìn về phía cửa viện, ánh mắt tối nghĩa.


Mà Nam Chi bởi vì câu nói kia của Quý Bạch, đôi mắt đẫm lệ kia như vỡ đê mà rơi xuống.


Trong đầu hiện lên cảnh tượng nàng và Quý Bạch ở chung.


Nàng luôn luôn sợ hắn, tuy có đôi khi hắn sẽ lộ ra một mặt âm trầm, nhưng đa số thời điểm hắn đều dịu dàng.


Mặc kệ nàng làm cái gì, hắn điều suy xét nàng trước tiên...


Nhìn thân ảnh Quý Bạch biến mất, trong lòng Nam Chi lại có chút hoảng.


Giống như lần này hắn rời đi, sẽ không bao giờ quay lại nữa.


"Chậc chậc... thật đúng là nam nhân si tình nha! Dung Chiêu, học hỏi người ta kìa." Vu Hoan vỗ vỗ ngực Dung Chiêu, vẻ mặt cảm thán.


Trán Dung Chiêu xuất hiện ba vạch đen: "Không cần."


"Sao lại không cần? Vừa rồi chàng có giữ chặt ta đâu, làm hại ta bị đâm cho đầu muốn nứt ra rồi." Vu Hoan trừng mắt.


Dung Chiêu: "..." Còn nhớ nữa à?


Hắn không phải cố ý, lại nói, ai không có lúc thất thủ chứ?


Thẩm Thiên Lị xoay người, mũ áo choàng to lớn che hắn lại, hoàn toàn không nhìn ra hắn đang nhìn Nam Chi hay là đang nhìn cái gì khác.


Nam Chi ngơ ngác nhìn phương hướng cửa viện, giống như không thấy ánh mắt của Thẩm Thiên Lị.


Tay của Thẩm Thiên Lị nắm trong áo choàng đen nắm chặt, phi thân ôm eo Nam Chi, nhoáng một cái liền vào phòng.


Cửa phòng 'rầm' một tiếng đóng lại.


Vu Hoan và Dung Chiêu đứng tại chỗ, vẻ mặt ngu người.


Tình huống gì thế này?


Nàng còn chưa có báo thù đâu! Đờ mờ!


____


Thẩm Thiên Lị ném Nam Chi tới trên giường, trong lòng Nam Chi bỗng dưng dâng lên hàn ý.


"Thẩm đại ca... huynh..."


Thẩm Thiên Lị không cho Nam Chi cơ hội nói chuyện, đột nhiên xoay người đè xuống, cánh môi lạnh lẽo bao trùm lên môi nàng ta, bá đạo chiếm đất thành công.


Nam Chi trực tiếp bị dọa, chờ phản ứng được mới bắt đầu giãy giụa, nhưng mà nàng ta là một thiếu nữ yếu đuối, làm gì tránh khỏi.


"Thẩm..." Tay chân Nam Chi đều bị Thẩm Thiên Lị đè nặng, cực kỳ sợ hãi: "Thẩm đại ca... buông ra... muội..."


Thẩm Thiên Lị tựa như muốn phát tiết toàn bộ sự phẫn nộ ra ngoài, động tác thô lỗ mà mãnh liệt.


Khi hắn là tà tu, chịu đựng tình cảm của mình với Nam Chi, bởi vì hắn sợ làm liên lụy đến Nam Chi.


Nhưng mà hiện tại hắn là chủ nhân của Ma giới, hắn có năng lực bảo vệ nàng.


Bỗng nhiên quay đầu, mới phát hiện, cô nương mà mình thích kia, trong lòng lại có thân ảnh của người khác.


Động tác của Thẩm Thiên Lị chậm rãi dịu dàng lại, cuối cùng dừng lại, cánh môi không rời khỏi môi Nam Chi.


"Nam Nhi..." Giọng của Thẩm Thiên Lị khàn khàn, chứa đầy dục vọng: "Nàng yêu ta không?"


Động tác giãy giụa của Nam Chi dừng lại, đôi mắt còn mang hơi nước đối diện với đôi mắt của Thẩm Thiên Lị.


Nàng rất muốn trả lời Thẩm Thiên Lị , nàng yêu hắn.


Đây là điều mà nàng muốn nói với hắn từ lâu.


Nhưng không biết vì sao, vậy mà trong lúc này nàng lại không nói nên lời.


Thân ảnh của Quý Bạch, chậm rãi xuất hiện trong đầu nàng.


Nam Chi, sao ngươi có thể nghĩ đến nam nhân kia.


Người ngươi yêu là Thẩm đại ca.


Đúng, người nàng yêu là Thẩm đại ca.


Nam Chi chịu đựng sợ hãi, chủ động hôn Thẩm Thiên Lị, giọng nói yếu ớt như muỗi kêu từ cổ họng vang lên.


"Muội yêu huynh."


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.