(Quyển 2) Bảo Bối Mê Người: Đại Thúc Nhẹ Nhàng Sủng

Chương 203: Cô ta chơi tôi như thế nào, tôi liền chơi lại như thế ấy



Editor: Shmily

--------------------

Sau đó bởi vì lý do riêng cho nên dì Vương mới thôi việc, cùng chồng của mình mở một quán ăn nhỏ để sinh sống.

Cô bé gái ban nãy tên là Nhiếp Kiêu Kiêu, là con gái của dì Vương, ngay từ bé đã là một tiểu quỷ nghịch ngợm. Lần đầu tiên cô nhóc trông thấy Tịch Đình Ngự là khi vừa mới lên hai, lúc ấy tới nói còn chưa sõi đã la hét đòi sau khi lớn lên phải trở thành vợ của Tịch Đình Ngự.

Bởi vì thích Tịch Đình Ngự cho nên mỗi lần hắn tới đây, Nhiếp Kiêu Kiêu đều sẽ quấn lấy hắn không buông.

Không nghĩ tới vậy mà hôm nay lại bị một cái kẹo que của Hạ Thập Thất thu mua.

Dì Vương cười một tiếng, sau đó nhìn về phía Hạ Thập Thất đứng bên cạnh.

Bà cũng không hỏi nhiều, chỉ nói: "Ngự thiếu, hai người đi phòng nghỉ nghỉ ngơi một lát đi, dì đi phòng bếp chuẩn bị đồ ăn."

Tịch Đình Ngự khẽ gật đầu, xem như là đáp lại bà.

Không nghĩ tới dì Vương lại cười với hắn: "Cho cậu thêm ít lộc nhung, người trẻ tuổi nha, phải bồi bổ thật tốt."

Hạ Thập Thất nghe vậy liền phì cười.

Tịch Đình Ngự lạnh lùng liếc cô, cánh tay dài duỗi ra, trực tiếp ôm lấy eo Hạ Thập Thất, kéo cô vào trong ngực mình.

"Không cần, chúng tôi rất "hạnh phúc"."

Những lời này của hắn đương nhiên là nói cho dì Vương nghe.

Dì Vương hiểu rõ, "A" một tiếng thật dài, làm bộ "tôi hiểu mà".

Vào phòng, Hạ Thập Thất ngồi xuống, giơ chân lên bắt chéo, một bộ dáng cà lơ phất phơ, khóe miệng đều tràn đầy ý cười, "Đại thúc, nếu không, tôi mua chút gì đó bồi bổ cho anh nhé?"

Tịch Đình Ngự lười biếng nâng mắt nhìn Hạ Thập Thất, ý cười nơi khóe miệng làm người khác có chút không nắm bắt được.

"Tôi có được hay không, em còn không rõ?"

Hạ Thập Thất cười cười, cũng không có nói tiếp, tự mình loay hoay chơi với cái gạt tàn trên bàn.

Mười mấy phút sau, cửa phòng bị người gõ vang, tiếp theo sau đó là dì Vương đẩy cửa tiến vào.

Bà đi tới, dọn đồ ăn ra bàn xong liền bưng tới một chén canh, trong canh tựa hồ còn bỏ thêm chút dược liệu.

Hạ Thập Thất nhìn thoáng qua, nhịn cười chờ phản ứng của Tịch Đình Ngự.

Quả nhiên, gương mặt lạnh lẽo như băng sương kia của hắn trong lúc nhất thời liền trầm xuống không ít.

Dì Vương nói lời thấm thía: "Nên bổ vẫn là phải bổ nha, dù sao cũng là chuyện của hai người, dì cũng không nói thêm nữa. Nhanh uống đi."

Dì Vương nói xong liền đi ra ngoài, còn thuận tay đóng cửa lại.

Nhìn Hạ Thập Thất cười tới vui sướng, ánh mắt Tịch Đình Ngự dần dần lạnh xuống.

Hạ Thập Thất thấy tình thế không ổn, ho vài cái, sau đó mới ra vẻ nghiêm túc đoan trang, cầm lấy đũa bắt đầu gắp đồ ăn.

Cô ăn, nhưng cũng không quên gắp thức ăn cho Tịch Đình Ngự: "Đại thúc, anh cũng ăn đi."

Kỳ thật món ăn dì Vương nấu không tệ, danh tiếng cũng tốt, người tới ăn đều phải đặt trước, rất ít có người nào tới đây gây chuyện cũng chính là bởi vì có Tịch Đình Ngự che chở.

Tịch Đình Ngự không động đũa, ánh mắt hòa hoãn đi vài phần, hắn đạm mạc quét mắt nhìn cô một cái, "Những người chiều nay tới chỗ của em, có biết là do ai phái tới không?"

Hạ Thập Thất nghe vậy liền buông đũa, bưng rượu vang đỏ đặt ở một bên lên, nhẹ nhấp một ngụm, sau đó mới gật đầu: "Ừ, tôi đã cho người đi điều tra, nếu nói không sai thì hẳn là Trịnh Vũ."

Giữa mày Tịch Đình Ngự phảng phất như nhiễm một tầng băng sương, "Tính giải quyết như thế nào?"

"Cô ta chơi tôi như thế nào, tôi liền chơi lại như thế ấy." Hạ Thập Thất nói, cũng không quên bồi thêm một câu: "Chuyện này tự tôi có thể giải quyết, đại thúc không cần nhúng tay."

Tịch Đình Ngự "ừ" một tiếng, cũng không nói thêm gì nữa.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.