(Quyển 2) Bảo Bối Mê Người: Đại Thúc Nhẹ Nhàng Sủng

Chương 234: Cái hũ nút



Editor: Shmily

----------------------

Mọi người đều an tĩnh lại, không ai dám nói chen vào.

Lời này của Tịch Tấn Thành quả là không khách khí chút nào, hoàn toàn xem nhẹ việc Hạ Thập Thất vẫn còn đang đứng ở đây.

Lão gia tử nhìn Tịch Tấn Thành, cũng không tính thỏa hiệp, ông nghiêm túc nói: "Tịch gia chúng ta không có người nào phải dựa vào bối cảnh của người khác để mở rộng sự nghiệp, bao gồm cả Đình Ngự. Cho nên không nhất thiết phải quá coi trọng môn đăng hộ đối."

Tam thúc bà bên cạnh thấy tình hình không ổn, lập tức hòa giải: "Được rồi, muốn nói gì thì để sau nói đi, bây giờ còn có nhiều khách khứa như vậy."

Tịch Tấn Thành nghe vậy chỉ hừ lạnh một tiếng, gương mặt già nua âm trầm vô cùng không vui.

Trường hợp xấu hổ như thế này, Đỗ Liên Tâm cũng không tiện ở lại, lễ phép chào hỏi với người Tịch gia xong liền xoay người rời đi.

Thời điểm đi qua bên cạnh Tịch Đình Ngự, cô ta nhịn không được mà quay qua nhìn hắn một cái.

Ánh mắt kia, chứa đầy ái muội cùng ngại ngùng.

Nhưng từ đầu đến cuối, Tịch Đình Ngự đều rất thờ ơ mà đứng đó, vẻ mặt hờ hững, thậm chí tới nửa con mắt cũng lười nhìn tới Đỗ Liên Tâm.

Đỗ Liên Tâm có chút mất mát, còn muốn nói gì đó thế nhưng lại không biết nên nói gì, thế là đành phải rời đi.

"Liên Tâm muốn tướng mạo có tướng mạo, muốn gia thế có gia thế, muốn tài hoa có tài hoa, em rốt cuộc còn có chỗ nào không hài lòng?"

Đỗ Liên Tâm vừa đi, Tịch Tấn Thành liền bắt đầu chất vấn lão gia tử.

Ông ta là anh trai của lão gia tử, cũng chỉ có ông ta mới dám dùng ngữ khí như vậy nói chuyện với lão gia tử mà thôi.

Một người của Tịch gia bên cạnh trộm quan sát sắc mặt của lão gia tử một chút, thấy ông tựa hồ cũng không có ý tứ tức giận, liền đánh bạo phụ họa theo: "Đúng vậy, lão gia tử, Đỗ Liên Tâm này tuy rằng tuổi vẫn còn nhỏ, thế nhưng điều kiện trên các phương diện của con bé đó đều là ưu tú nhất, cùng đệ nhất danh viện Bạch Hạ của Dạ Thành cũng không kém cạnh là bao."

"Vậy thì thế nào?!"

Trong lòng Tịch Âm Lam đã sớm bất mãn, những người này, một người hai người đều là đang khoa tay múa chân đối với hôn sự của cháu trai mình, bọn họ có tư cách gì cơ chứ?

Cô nghe vậy cũng không hề để ý tới nửa điểm cảm tình, nói: "Tôi nói này, con bé đó rõ ràng là nhỏ hơn Tịch Đình Ngự vài tuổi, thế nhưng cả người nhìn qua y như bà cụ non, chẳng có một chút tinh thần phấn chấn mà cái tuổi đó nên có gì cả. Đình Ngự vốn dĩ chính là cái hũ nút, bây giờ lại tìm một cô vợ đồng dạng như nó, này không phải cuộc sống về sau sẽ buồn đến chết sao?"

Kỳ thật cô càng muốn nói chính là, Đỗ Liên Tâm kia là người khéo đưa đẩy, vừa nhìn liền biết là người có tâm kế.

Nếu như Đình Ngự cưới một cô vợ như vậy, về sau ngươi đoán ta ta đoán ngươi, còn không phải là mệt chết à?

Bất quá, cô là ngại bác cả của mình đứng về phía của Đỗ Liên Tâm cho nên rốt cuộc thì vẫn đem mấy lời này nuốt xuống.

Hạ Thập Thất nghe lời cô nói xong, thiếu chút nữa thì cười ra tiếng, cô ngầm cho Tịch Đình Ngự một cái ánh mắt, học Tịch Âm Lam nhỏ giọng gọi hắn một tiếng, hũ nút.

"Hũ nút" không phản ứng cô, chỉ bất động thanh sắc siết chặt vòng tay đang ôm eo cô.

Hạ Thập Thất cảm giác như eo mình sắp bị hắn bóp đứt đến nơi rồi, đành phải thu chút tâm tư nhỏ muốn khiêu khích hắn lại.

Bên kia, các vị trưởng bối Tịch gia đã loạn thành một đoàn.

Đương nhiên, bọn họ đều là người có thân phận, mặc dù cãi nhau cũng sẽ không có khả năng chửi đổng giống như đám đàn bà đanh đá chanh chua ngoài hàng cá. Lúc này, trên mặt bọn họ thậm chí còn treo một nụ cười, thế nhưng những câu bọn họ nói ra thì đều vô cùng khắc nghiệt, đủ để làm người khác muốn cười cũng không cười được.

"Nếu Âm Lam cảm thấy tính cách của tiểu thư Đỗ gia quá buồn chán, vậy thì vị tam tiểu thư của Lý gia thì sao? Con bé đó có tính cách vô cùng rộng rãi, phóng khoáng."


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.