Editor: Shmily
*Quan Công: Là một vị tướng của Trung Quốc (Cũng là nhân vật được nhắc tới trong Tam Quốc Diễn Nghĩa). Quan Công là một người tài giỏi, hào hiệp trượng nghĩa nên người TQ thờ ông với mong muốn có thể được ông che chở, phù hộ, hóa giải điềm xui.
----------------------
Không thể nào?
Trước khi thi cô chỉ vái Quan Công mấy lạy thôi mà, cái này cũng được tính sao?
"Bạn học Đường Đậu Đậu, mau lên nhận bài thi của em đi." Triệu Tú cong mắt, ngữ khí trở nên mềm nhẹ dị thường, "Mọi người vỗ tay cho bạn học Đường Đậu Đậu nào!"
Tức khắc, một tràng pháo tay nhiệt liệt vang lên.
Đường Đậu Đậu dưới cái nhìn chăm chú của toàn bộ bạn học trong lớp, đứng dậy đi lên bục giảng, dùng hai tay nhận lấy bài thi từ tay của Triệu Tú.
"Cảm ơn cô giáo Triệu."
Tuy rằng bình thường cô thường xuyên trốn học, thế nhưng bộ dáng của một học sinh ngoan, cô vẫn có thể diễn tới thập phần chân thật.
"Cố gắng phấn đấu thêm!"
Đường Đậu Đậu gật gật đầu, giữa hai hàng lông mày ngưng tụ một thần sắc nghiêm túc, xoay người trở về chỗ ngồi của mình.
Lúc này Triệu Tú mới phát mấy bài thi còn lại, mỗi lần điểm tên tới ai là trong lòng người đó đều run sợ.
Mười phút sau, bài thi cũng đã được phát hết, chuông tan học cũng vang lên ngay sau đó.
"Các em về nhà ôn lại bài cũ, hy vọng lần thi sau các em có thể thi được thành tích cao hơn."
Triệu Tú nói xong câu này liền cho học sinh tan học, tiếp theo liền nhanh chân đi ra khỏi lớp.
Đại ma đầu vừa đi, bầu không khí trong lớp học tức khắc trở nên vô cùng sinh động, vài người xếp sau đi tới trước mặt Đường Đậu Đậu, trêu ghẹo nói: "Ây, Đường Đậu Đậu, khó có được khi nào cậu thi tốt như vậy nha, có phải nên mời bọn tớ một bữa no nê không?"
Đường Đậu Đậu tháo cái lớp ngụy trang học sinh tốt kia xuống, tùy tiện nhét bài thi vào trong cặp sách, lại lấy ra một cái kẹo que lột vỏ cho vào trong miệng, sau đó mới mở miệng nói: "Được được được, sao lại không được chứ? Đường Đậu Đậu tới có lúc nào so đo một bữa cơm ấy với các cậu?"
Nghe thấy cô nói như vậy, mọi người đều vô cùng vừa lòng, sôi nổi thúc giục cô nhanh chóng thu dọn rồi đi.
Đường Đậu Đậu nhanh tay nhanh chân dẫn theo một đám bạn học rời khỏi trường, đi tới một quán ăn nhỏ, gọi rất nhiều món ăn.
"Đường Đậu Đậu, cậu thi tốt như vậy, có phải có bí quyết gì đó không?" Một nam sinh khó hiểu hỏi.
Lời vừa ra khỏi miệng, những học sinh khác cũng đều nhìn qua, chờ Đường Đậu Đậu trả lời.
Đường Đậu Đậu cười giảo hoạt: "Muốn biết? Mọi người tặng cho tớ một cái hồng bao* lớn đi, tớ sẽ nói cho mà biết."
*Hồng bao: Bao lì xì.
"Đường Đậu Đậu, cậu quá không có nghĩa khí rồi." Nam sinh buông đũa xuống, lộ ra biểu tình thất vọng, "Uổng cho tớ còn xem cậu như anh em."
Đường Đậu Đậu thấy cậu ta diễn rất chân thật, nhịn không được cười ra tiếng: "Anh em ruột còn phải tính nữa cơ mà."
"Chúng ta là cái loại anh em cần vào tiền bạc để gắn bó tình cảm sao?" Nam sinh nói xong liền chủ động gắp một miếng thịt vào trong bát Đường Đậu Đậu: "Lão đại, tiểu đệ chắp tay vái lạy anh. Mau mau truyền thụ chút kinh nghiệm để lần sau tiểu đệ cũng có thể lấy được hạng nhất đi."
"Phụt..." Đường Đậu Đậu phì cười, sau đó liền nói, "Bái Quan Công nha, đảm bảo đỗ."
"..."
Trên trán mọi người tức khắc liền hiện lên mấy vệt hắc tuyến, nam sinh kia giật giật khóe miệng: "Cậu là đang chơi bọn tớ hả..."
Đường Đậu Đậu gắp một miếng thịt bỏ vào miệng, vừa nhai vừa nói: "Tớ đã nói dối bao giờ chưa?"
"Được rồi..." Nam sinh cũng không muốn tranh cãi về cái vấn đề nhàm chán này, cậu ta cầm lấy chén rượu bên cạnh, giơ lên cao: "Tới tới tới, chúng ta cùng chúc mừng Đường Đậu Đậu dành được hạng nhất nào!"
Đường Đậu Đậu nhét thức ăn đến mức quai hàm phồng lên, tay lại không nhàn rỗi bưng chén rượu chạm cốc cùng mọi người, cả gương mặt cũng cong lên thành hình trăng non: "Mọi người đừng khách khí, cứ ăn tự nhiên!"
"Được!"
Tâm tình của mọi người đều không tệ, bắt đầu ngồi xuống ăn cơm, vừa ăn vừa nói chuyện cười đùa với người bên cạnh.