(Quyển 2) Bảo Bối Mê Người: Đại Thúc Nhẹ Nhàng Sủng

Chương 248: Ý của em là anh không bình thường?



Editor: Shmily

-----------------------

Khóe môi Thất Dạ cong lên, chỉ là rất nhanh hắn lại đem một tia nhu tình không dễ phát hiện kia dấu đi.

"Đúng rồi Thất Dạ ca ca." Đường Đậu Đậu nhớ tới chuyện xấu hổ ban nãy, nhịn không được hỏi: "Ban nãy ở trên xe, tại sao anh lại hôn em?"

"Lúc nào, sao anh lại không biết." Thất Dạ lạnh lùng mở miệng.

"Chuyện lớn như hôn môi kia! Sao anh có thể không nhớ rõ cho được?!"

Đường Đậu Đậu kích động đứng lên, Thất Dạ lại nhàn nhạt liếc cô một cái, sau đó kéo người ngồi xuống.

Đường Đậu Đậu không vui bĩu môi: "Đó là nụ hôn đầu của em, tại sao anh có thể không thừa nhận như thế chứ. Anh là đàn ông, anh phải có trách nhiệm biết chưa!"

Cô y như người lớn đang dạy dỗ trẻ nhỏ, thế nhưng bộ dáng mất mát ủy khuất kia lại cực kì giống tiểu hài tử.

Ánh mắt Thất Dạ sáng lên nhìn cô, một lúc lâu sau hắn mới nhấp môi mỏng nói: "Nụ hôn đầu của anh cũng bị một cô nhóc học Hạ lừa mất, em nói xem anh có nên tìm cô ấy phụ trách hay không?"

Đường Đậu Đậu sửng sốt một lúc mới phản ứng lại, sau đó kinh ngạc hỏi: "Hả? Anh cũng là lần đầu tiên sao?!"

Ánh mắt Thất Dạ buồn bã: "Không thì sao?"

"Ba năm trước không phải anh từng có một cô bạn gái sao? Chẳng lẽ hai người chưa từng hôn qua?"

"Em hy vọng anh cùng người khác hôn qua?"

"Không không không, đương nhiên là không rồi! Em chỉ cảm thấy, một người đàn ông bình thường thì ai cũng phải hôn bạn gái của mình nha!"

"Ý của em là anh không bình thường?"

"Không có không có, anh rất bình thường. Nếu như anh không bình thường thì em còn lâu mới thích anh!"

Thất Dạ: "..."

Chỉ có một mình hắn biết, ba năm trước, hắn vì không muốn làm cô phải đợi, ảnh hưởng tới việc học cho nên mới công khai ra ngoài rằng hắn đã có bạn gái.

Trên thực tế, hắn lại chưa từng hẹn hò với ai, cô gái kia cũng là người mà cha mẹ hắn nhìn trúng, sắp đặt ở bên cạnh hắn. Mà hắn lại chưa từng liếc cô ta lấy một cái.

Bởi vì hắn chưa từng động tâm với bất kì người con gái nào ngoại trừ Đường Đậu Đậu cho nên hắn sẽ không lấy tình cảm ra nói đùa.

"Thất Dạ ca ca, sao tối nay anh cũng ở quán bar thế?" Cuối cùng, vẫn là Đường Đậu Đậu dời đề tài trước.

"Bàn chuyện làm ăn." Nhẹ nhàng bâng quơ một câu.

"Có thành công không?"

"Không, bị người làm rối tinh lên rồi."

Đường Đậu Đậu đương nhiên biết người đó chính là cô, nhưng lại làm ra vẻ không hiểu, "Ai mà không biết điều như vậy, dám phá đám chuyện tốt của anh."

Thất Dạ không nói gì, chỉ là duỗi tay xoa xoa tóc cô, ánh mắt sâu thẳm nhìn chằm chằm người trước mặt.

Ánh mắt hắn rất nhu hòa, giống như một dòng suối ấm áp có thể bao phủ cả người cô.

Đường Đậu Đậu bị nhìn tới hơi khẩn trương, tay nhỏ túm góc áo, không biết nên làm thế nào.

"Chờ sau khi em tốt nghiệp cấp ba, chúng ta sẽ ở bên nhau."

Hắn mở miệng, thanh âm không phải là lạnh nhạt như trước nữa mà là nhu hòa tới mức có thể hòa tan con tim người khác.

Đường Đậu Đậu ngơ ngác nhìn hắn.

Trong lúc nhất thời, không khí tựa hồ như cũng yên lặng lại, toàn thế giới phảng phất như chỉ còn lại có hai người bọn họ.

"Anh nói thật sao?" Đường Đậu Đậu cảm thấy, hô hấp của mình đã không còn bình thường nữa.

Thất Dạ nhìn thẳng vào mắt cô, dùng ánh mắt nói cho cô biết, lời hắn nói là thật, hắn đối với cô là thật.

Đường Đậu Đậu chỉ cảm thấy mình sắp hạnh phúc tới ngất đi rồi.

Cô chủ động kéo tay Thất Dạ, Thất Dạ không đáp lại, cũng không có cự tuyệt.

"Cho nên anh là đang thừa nhận bản thân mình thích em?"

Nghe được câu nói không có chút ý nghĩa nào này của Đường Đậu Đậu, ánh mắt Thất Dạ lại chợt lạnh xuống.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.