(Quyển 2) Bảo Bối Mê Người: Đại Thúc Nhẹ Nhàng Sủng

Chương 261: Công phu trên giường của em có làm anh vừa lòng hay không?



Editor: Shmily

-----------------------

Đường Đậu Đậu tò mò cô uống cái gì, sau khi nhìn thấy rõ tên thuốc xong liền có chút kinh ngạc hỏi: "Chị uống thuốc tránh thai? Hai người không mang bao à?"

Hạ Thập Thất không kinh hãi như cô nàng, nhẹ nhàng uống xong nước trong cốc, "Mày không đi ngủ à?"

"Chị chưa trả lời vấn đề của em đâu!" Đường Đậu Đậu cố chấp kéo lấy góc áo choàng của cô.

Hạ Thập Thất dùng đôi ba câu đã tống cổ cô nàng đi ngủ, sau đó liền đứng dậy trở về phòng.

Sau khi nằm xuống giường cô liền quay đầu nhìn người đàn ông đang ngủ say.

Lông mi hắn rất rậm, màu da lúa mạch sạch sẽ khỏe mạnh, sống mũi cao thẳng, đôi môi gợi cảm khẽ nhấp.

Không biết đã nhìn bao lâu, hắn đột nhiên động một cái, bàn tay to lớn không dấu vết quấn lấy eo cô, kéo sát người ôm vào trong ngực.

Tịch Đình Ngự khó có được khi ôn nhu, nhẹ nhàng ấn đầu cô vào trong ngực mình, thanh âm lười biếng hỏi: "Vừa đi đâu?"

Gương mặt dán sát vào lồng ngực hắn, nghe thấy tiếng tim đập hữu lực mà trầm ổn, Hạ Thập Thất chậm rãi nói: "Đi ra ngoài uống nước."

"Ừm, anh mệt, cùng nhau ngủ một lát." Tịch Đình Ngự kéo chăn lên đắp ngang người cô, Hạ Thập Thất chỉ cảm thấy hơi thở xung quanh đều là hương vị trên người hắn, làm người khác có cảm giác an tâm.

Được hắn ôm trong lòng, Hạ Thập Thất chẳng thể nào ngủ nổi, bởi vì nam nữ vốn chính là động vật ăn thịt bị hấp dẫn bởi đối phương.

Tay của Tịch Đình Ngự không hề an phận chút nào, hắn thăm dò vào bên trong áo cô, đặt ở trên vòng eo mảnh khảnh.

Cô cười cười, kéo chăn qua che lại đầu hắn, sau đó nhắm hai mắt lại.

Một đêm yên tĩnh qua đi, ánh mặt trời ấm áp xuyên qua tấm rèm chiếu vào trong phòng ngủ.

Tịch Đình Ngự nằm trên giường vẫn luôn duy trì tư thế cũ, mở mắt ra liền thấy người trong ngực.

Gương mặt xinh đẹp tinh xảo nằm trong lòng khiến hắn không nhịn được cong khóe miệng.

Hạ Thập Thất đang gối trên tay hắn ngủ ngon, cả người co lại trong ngực hắn giống như con mèo con lười biếng.

Tịch Đình Ngự rất có hứng thú nhìn chằm chằm cô, ý cười bên môi dần dần gia tăng.

Cánh tay gối đầu cho Hạ Thập Thất đã hơi tê, thế nhưng hắn lại không có ý định rút về, không muốn quấy rầy giấc ngủ của cô.

Nửa tiếng sau, người trong ngực rốt cuộc cũng mở mắt, hai mắt nhập nhèm buồn ngủ mơ mơ màng màng mở ra, nhìn thấy một gương mặt tuấn tú đang phóng đại trước mặt mình, tức khắc liền lộ ra một nụ cười.

"Chào buổi sáng đại thúc..."

Thanh âm lười biếng, còn mang theo vài phần mềm như bông.

Tịch Đình Ngự "ừ" một tiếng, bất động thanh sắc thu lại tươi cười nơi khóe môi.

Hạ Thập Thất nằm trong chốc lát mới phát hiện mình đang gối trên tay hắn.

Thấy tư thế của hắn có chút cứng đờ, ý cười bên môi cô càng sâu, xoay người bò lên trên người hắn.

"Tay tê lắm rồi đúng không?" Cô trêu chọc.

"Không tê." Người đàn ông nhàn nhạt đáp.

"A, công phu trên giường của em có làm anh vừa lòng hay không?" Hạ Thập Thất cười giống như hồ ly, dùng ngón tay mảnh khảnh vẽ một vòng tròn trên ngực hắn.

Ôn hương nhuyễn ngọc ở trong ngực, tâm tình của Tịch Đình Ngự vô cùng tốt, hắn thu lại cánh tay bị tê rần, ôm lấy eo nhỏ của cô, "Cũng tạm được."

Cũng tạm được? Hạ Thập Thất nghịch ngợm nhéo nhéo mũi hắn, cười cười hỏi: "Nhưng em nhớ rõ đêm qua anh rất hưởng thụ cơ mà, nhanh như vậy liền quên hết rồi?"

Tịch Đình Ngự bắt lấy tay nhỏ của cô, ngăn không cho cô sờ loạn, "Hạ Thập Thất, trong đầu em cả ngày chỉ nghĩ mấy chuyện này?"

"Không phải anh rất thích làm mấy chuyện này hay sao?" Hạ Thập Thất thuận miệng đáp một câu.

Cô vốn cũng không phải thiếu nữ có tâm hồn trong sáng đơn thuần, nhưng cũng chính vì điểm này cho nên mới khiến Tịch Đình Ngự không thể chống cự lại cô.

Hạ Thập Thất nói xong liền ngẩng lên hôn một cái lên môi hắn, sau đó... dọc theo cổ hắn dời xuống.

--------------

Lời của tác giả: Về thuốc tránh thai, Thập Thất cũng chỉ uống có một lần này. Đại thúc đau lòng cô ấy nên sẽ không để cô ấy làm tổn thương thân thể của chính mình một lần nữa.

Còn về chuyện mang thai, tạm thời sẽ không bàn đến, bởi vì Thập Thất còn quá nhỏ, hơn nữa cũng chưa phải lúc.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.