[Quyển 2] Đại Lão Lại Muốn Tan Vỡ

Chương 210: Quyền chủ thực ngạo kiều (15)



Cho nên cùng đi vào tham gia dự yến.

Không khí ở Đường gia so với không khí ở Nam gia hoàn toàn không giống nhau.

Tất cả người hầu đều vô cùng trật tự, ai làm việc người nấy.

Thậm chí sự có mặt của gia chủ Nam gia cũng không khiến bọn họ có bất kì thái độ gì quá rõ ràng.

Chỉ cung kính hành lễ.

Tỳ nữ và gã sai vặt đi đằng trước dẫn đường tới nơi diễn ra yến hội.

Trên đường đi, không ai nói một lời.

Không khí vô cùng an tĩnh.

Yến hội đêm nay, không chỉ mời hai đại thế gia Nam gia và Tư Đồ gia.

Mà còn có sự góp mặt của rất nhiều danh gia vọng tộc, tới đây để thúc đẩy mối quan hệ.

Hiện tại, tuy chưa bắt đầu yến hội nhưng đã có không ít khách khứa tới.

Chỗ ngồi trong sân viện được an bài đâu ra đó.

Chủ vị đương nhiên là của gia chủ Đường gia.

Ở hai bên sườn đi xuống.

Bên trái là chỗ của gia chủ Tư Đồ gia, còn bên phải là vị trí của gia chủ Nam gia.

Xuống thấp hơn chút nữa là chỗ của các tiểu bối.

Yến hội được tổ chức ở tiền viện của Đường gia.

Ở giữa bày một lôi đài rất lớn.

Trên lôi đài, một dàn vũ nữ đang nhảy múa theo tiếng nhạc, từng động tác phất tay, cong eo đều vô cùng tinh tế, quyến rũ.

Gia chủ Đường gia còn chưa tới, cho nên yến hội vẫn chưa thể bắt đầu.

Trên sân có không ít người đi qua đi lại, hy vọng trước khi hội yến bắt đầu có thể kết thân với các gia tộc khác.

Thân là đích nữ của dòng chính, Nam Nhiễm đương nhiên là ngồi ngay phía dưới vị trí của gia chủ Nam gia.

Mà ngồi bên tay phải cô không ai khác chính là Nam Lăng.

Nam Lăng mặc một bộ váy màu hồng đào.

Bên trên thêu hoa vô cùng sinh động trông y như thật.

Lúc nàng ta cử động, tà váy liền biến thành một đóa hoa đào lớn nở rộ giữa không trung.

Trên đầu cài trâm ngọc, kết hợp với khí chất mong manh, nụ cười tươi tắn kia, càng khiến khuôn mặt nàng ta thêm linh động, xinh đẹp.

Nam Lăng một tay chống cằm.

Hai mắt nhìn chằm chằm Nam Nhiễm.

Đôi môi phấn nộn lúc đóng lúc mở mỉm cười, thấp giọng nói: "Tỷ tỷ, tỷ thiếu người hầu lắm sao? Vì sao lại để một người mù hầu hạ chứ?"

Lời này chính là đang ám chỉ nữ tử lạ mặt kia.

Lúc này nữ tử đã thay bộ y phục bẩn trên người ra thay bằng một bộ y phục khác.

Nhưng trên mắt vẫn mang một dải lụa trắng.

Hai mắt của nàng là bởi vì khóc quá nhiều mà bị tổn thương.

Cuối cùng dẫn đến bị mù vĩnh viễn.

Nam Lăng híp mắt, khẽ cười một tiếng.

Nàng ta cười lên rất đẹp, phảng phất giống như trong mắt có tinh quang.

Bộ dáng này rất dễ khiến người khác bỏ xuống lòng phòng bị.

Nam Nhiễm nghe Nam Lăng hỏi.

Chỉ bình thản cắn một miếng hoa quế cao (hay còn gọi là bánh hoa quế).

Sau đó mới nghiêng đầu nhìn Nam Lăng: "Ngươi rất để tâm đến nàng?"

Không biết có phải thấy Nam Nhiễm ăn ngon miệng lắm hay không.

Mà từ lúc vào cửa đến giờ Nam Lăng vẫn chưa đụng tới miếng đồ ăn nào, nay lại tự nhiên giơ bàn tay mảnh khảnh ra, lấy một quả nho ở trên dĩa trái cây bỏ vào miệng.

 Ý cười trên mặt cũng theo đó càng tươi hơn: "Chuyện của tỷ tỷ, muội đều rất quan tâm."

Hành vi ngày đó của Nam Nhiễm đã kíƈɦ ŧɦíƈɦ nàng ta.

Khiến thái độ lúc nói chuyện với Nam Nhiễm của Nam Lăng ở hiện tại không còn dịu dàng như trước nữa.

Từng câu từng chữ nói ra đều chứa đầy ẩn ý.

Bên này, Nam Nhiễm đem miếng hoa quế cao cuối cùng trên tay bỏ vào miệng.

Rõ ràng hành động này vô cùng thô lỗ.

Nhưng đến khi cô thực hiện chẳng những không khiến người ta cảm thấy bất nhã, ngược lại còn khiến cho mọi người cảm thấy điểm tâm này nên ăn như vậy.

Cô rũ mắt.

Cả người lộ ra tư thế lười biếng, hờ hững.

Lệ chí ở khóe mắt hơi động.

Nhìn qua trông vô cùng quyến rũ, mê hoặc.

Thấy Nam Nhiễm không chịu nói chuyện với mình.

Nam Lăng ở bên cạnh, vừa ăn nho, vừa thấp giọng mở miệng.

"Lúc muội cho tỷ tỷ mặt mũi thì tỷ tỷ phải tự cảm thấy hài lòng. Dù sao hiện tại ngươi đối với Nam gia, trừ bỏ mất mặt thì cũng chỉ là mất mặt..."

Nàng ta nói tới đây thì dừng lại, ánh mắt nhìn chằm chằm về phía Nam Nhiễm.

"Dù sao, tỷ tỷ cũng không còn là thiên tài của Nam gia nữa."

Hôm qua, trước mặt tất cả mọi người, vị tỷ tỷ tốt này của nàng ta dám đạp nàng ta một cước.

Lúc ấy bởi vì không ngờ tới nên không thể tránh né, cuối cùng bị đạp ngã ra đất.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.