Thị vệ chăn Nam Lăng ngoài cửa.
"Xin lỗi cô nương, hôm nay gia chủ nhà ta không tiếp khách."
Thị vệ lạnh băng cự tuyệt.
Nam Lăng đứng ở cửa, mỉm cười đồng ý.
"Được."
Nhưng vẫn không rời đi.
Mà vẫn luôn chờ ở cửa.
Nam Lăng đứng ngoài cửa, chờ hơn một canh giờ.
Cho đến khi nhìn thấy một thân ảnh bước ra từ Đường phủ.
Hơi thở hờ hững, một thân áo đen.
Vẻ ngoài lạnh băng, tôn quý cường đại như vậy, ngoại trừ Đường Khô sợ là không tìm được người người thứ hai trên đời giống như hắn.
Nam Lăng vừa thấy Đường Khô xuất hiện, hai mắt như phát sáng.
Bước lên một bước.
"Đường gia chủ."
Lúc nói, đôi mắt cười cong lên thành hình cung.
Giữa lông mày và mắt có hào quang.
Rất động lòng người.
Tầm mắt Đường Khô chưa từng dừng lại trên người nàng ta dù chỉ một lần.
Hắn bước tiếp về phía trước.
Nhưng Nam Lăng vừa thấy hắn rời đi.
Một câu cũng không nói với nàng ta.
Liền cao giọng nói: "Đường gia chủ, ta có chuyện muốn nói với ngài."
Vừa nói vừa nhanh chóng chạy đến chỗ Đường Khô.
Ngăn cản không cho hắn đi.
Đường Khô dừng bước.
Tần Nhất đi theo bên cạnh đúng lúc mở miệng.
Cười nói: "Nam Lăng cô nương, cô nương đang chắn đường của chúng ta. Mời cô qua bên này."
Nói xong, liền bày ra tư thế mời.
Thấy Nam Lăng vẫn đứng chỗ đó không nhúc nhích, Đường Khô ra hiệu cho thị vệ.
Kéo người đi.
Nam Lăng bĩu môi.
Lập tức ngồi xuống đất.
"Nếu hôm nay Đường gia chủ không cho ta một lời giải thích, ta nhất quyết không rời đi. Sẽ ở trước cửa ăn vạ."
Lời nói mang theo sự hờn dỗi còn có sự ủy khuất của nữ tử.
Dứt lời, Nam Lăng lại lo lắng nói: "Ta thích chàng, chàng có bằng lòng cưới ta không?"
Ánh mắt nàng ta nhìn chằm chằm Đường Khô.
Vì hắn, rụt rè thẹn thùng gì đó của nữ nhi nàng ta đều có thể từ bỏ.
Nàng ta được ăn cả ngã về không, muốn nhận được đáp án từ Đường Khô.
Tầm mắt Đường Khô thoáng lướt qua gương mặt của nàng ta.
Đột nhiên trong đầu lại hiện ra hình bóng của một nữ nhân nào đó.
Hắn rũ mắt, hơi thở quanh thân càng thêm lạnh băng.
Nam Lăng thấy Đường Khô không nói gì.
Bỗng dưng đứng lên.
Chảy thẳng đến ôm chặt Đường Khô.
Không phải tỷ tỷ của nàng ta dùng loại thủ đoạn không lên được mặt bàn này để có được sự ưu ái của hắn sao?
Nam Nhiễm có thể thì nàng ta cũng có thể.
Hơn nữa, còn có thể làm tốt hơn Nam Nhiễm gấp ngàn lần.
Chỉ là, Nam Lăng còn chưa đụng tới người Đường Khô thì đã bị lưng của Tần Nhất cản lại.
Tần Nhất ôn hòa mở miệng: "Nam Lăng cô nương, nam nữ thụ thụ bất thân, xin tự trọng."
Vừa dứt lời, Tần Nhất liền xoay người, đẩy Nam Lăng ra.
Sau đó mới thở phào nhẹ nhõm.
Không ngờ, có một ngày, có người dám ngang nhiên chạy tới chiếm tiện nghi của gia chủ nhà bọn họ.
Tuy gia chủ lớn lên rất đẹp.
Nhưng ngày thường, cả người gia chủ đều toát ra hơi thở lạnh băng, khí thế mạnh mẽ.
Nói chuyện lúc nào cũng cúi đầu, đã bao giờ gặp được cô nương như thế này?
Cái này bắt đầu từ khi nào?
Hình như từ sau khi Nam Nhiễm xuất hiện, loại sự tình không hiểu ra sao này càng ngày càng nhiều.
Nam Lăng ngẩng đầu, không chớp mắt nhìn Đường Khô.
"Đường gia chủ, ta tên Nam Lăng, ngài có nhớ ta không?"
Nàng ta bị cự tuyệt nhưng không hề cảm thấy mất mặt hay có gì không ổn.
Ngược lại còn tươi cười, tiếp tục bắt chuyện.
Đường Khô chỉ nâng mắt, con ngươi đen nhánh quét qua Nam Lăng, rồi dừng lại.
Tầm mắt nhìn chằm chằm vào phía sau nàng ta.
Nam Lăng nhìn thấy biểu tình của Đường Khô, mỉm cười vui vẻ.
Trong mắt nhanh chóng hiện lên tia sáng.
Nhìn đi, nàng ta có thể làm tốt hơn Nam Nhiễm nhiều.
Chỉ cần cho nàng ta một cơ hội.
Ông trời đúng là không công bằng.
Đồ tốt, đều tặng cho tỷ tỷ của nàng ta.
Còn những thứ nàng ta muốn đều phải tự giành lấy.