[Quyển 2] Đại Lão Lại Muốn Tan Vỡ

Chương 284: Xin chào, Nhiếp Chính Vương đại nhân (25)



Nam Nhiễm đứng bên cạnh, gặm sạch quả táo.

Mí mắt giật giật.

Bỗng nhiên mở miệng.

"Tất cả tiền bạc đều cho hết?"

Diệp Tử Đào gật đầu, có chút khó chịu.

"Cho hết rồi. Lúc ấy tay chân ta luống cuống cũng không biết bản thân đã nói những gì."

Vừa rồi vì bị mọi người vây quanh nên tay chân nàng luống cuống hết cả lên.

Chỉ biết đưa tất cả tiền bạc cho người ta.

Nam Nhiễm nghe xong, ném quả táo trong tay sang chỗ khác.

Đi thẳng vào hẻm nhỏ.

Diệp Tử Đào không ngờ Nam Nhiễm sẽ đuổi theo.

Khiếp sợ.

Vội vàng chạy theo.

"Bao Nhiễm Nhiễm, không sao đâu. Chúng ta đi chỗ khác đi."

Diệp Tử Đào khuyên can.

Tuy trong lòng thật sự có hơi tức giận.

Nhưng tiểu hài tử kia nhìn rất đáng thương.

Lúc ấy đầu nó chảy đầy máu, vết máu nhỏ giọt xuống cả cổ.

Nam Nhiễm bỗng nhiên nói thầm một câu.

"Hẳn đã lừa không ít tiền."

Hệ thống nghe được câu nói của ký chủ.

Tự nhiên, cảm thấy sắp có chuyện lớn xảy ra.

Kết quả, đi một hồi, tới cuối đường thì phát hiện có một căn nhà đã bị bỏ hoang.

Trong đó phát ra tiếng vang lớn.

[Bang]

Một cái tát hạ xuống.

Tiếng nam nhân la lớn: "Lão tử bảo ngươi khóc! Nhưng ngươi thiếu chút nữa đã khiến lão tử bị lộ. Lần sau còn vậy nữa lão tử sẽ đánh gãy chân ngươi, cho ngươi đi ăn xin. Nghe thấy chưa?"

Diệp Tử Đào trợn mắt há hốc mồn đứng trước cửa.

Nam Nhiễm và thị nữ đứng cạnh nhau, cùng đưa mắt nhìn cảnh tượng trong nhà.

Đây đúng là một nhà ba người vừa mới vu oan cho Diệp Tử Đào.

Nam nhân mang giày rơm đang đánh tiểu hài tử trên mặt dính đầy máu.

Ra tay dứt khoát, vẻ mặt dữ tợn, hoàn toàn không có một tí gì gọi là bộ dáng bị bức đến đường cùng như hồi nãy.

Chỉ có mười phần hung ác, lạnh lùng.

Ở bên cạnh còn có bốn người nam nhân khác và nữ nhân kia.

Bốn nam nhân này nhìn cũng khá quen mắt.

Đó chính là một trong những người đứng trong đám đông vây xem ba người Nam Nhiễm.

Năm người bọn họ lấy hết tiền trong túi ra rồi phân chia cho nhau.

Sau đó, chỉ nghe thấy một người nam nhân cười lớn: "Không ngờ, nữ tử kia có nhiều tiền như thế."

"Một trăm lượng này đủ cho chúng ta sống tận mấy tháng."

Giọng nói của gã ta vừa dứt thì một nam nhân khác sờ sờ cằm, nói.

"Nói thật, mấy nữ nhân kia lớn lên thật sự rất đẹp. Ngay cả hai nha hoàn bên cạnh cũng không tệ."

"Nếu có thể nếm thử mùi vị của bọn họ thì... chậc chậc."

Không biết đang nghĩ tới chuyện gì mà điệu cười của gã kia càng lúc càng đáng khinh, trên mặt thì để lộ biểu cảm dục tiên dục tử.

Nam nhân đứng đối diện với tiểu khất cái thì lấy chân đạp nó ngã lăn ra đất.

Sau đó mới đi tụ họp với những người còn lại, rồi cất ngân lượng của mình vào trong áo.

Một nam nhân trong đó thấy vậy, cười cười.

"Mấy người chúng ta phối hợp càng ngày càng tốt. Về sau nếu có chuyện thế này nữa, chúng ta cứ xen lẫn vào đám đông, làm lớn chuyện hơn nữa. Tranh thủ đem mấy vị tiểu thư khuê các kia lừa đến chỗ nào đó không có người... hắc hắc hắc."

Câu kế tiếp chưa cần gã nói.

Mấy người ở đây đều hiểu được ý của gã là gì.

Diệp Tử Đào trừng mắt, tức giận đến mức cả ngực lên xuống phập phồng.

Đúng là... đúng là không biết xấu hổ!

Tuy tức giận nhưng Diệp Tử Đào vẫn còn giữ được lý trí.

Dựa vào ba nữ tử yếu ớt các nàng, một khi đi vào thì chính là dâng dê vào miệng cọp.

Ý nghĩ đầu tiên hiện lên trong đầu nàng là đi tìm hộ vệ tới giáo huấn bọn họ một trận.

Diệp Tử Đào đang chuẩn bị kéo Nam Nhiễm rời đi.

Thì đã thấy Nam Nhiễm chống tay lên cửa lớn, chậm rãi đi vào.

"Ê."

Giọng điệu lười nhác, giữa hai hàng lông mày mang theo tia không kiên nhẫn.

Tiền của cô bị cướp hết rồi.

...

Vốn dĩ chỉ định tặng quà thất tịch cho mọi người nhưng mình lại không cầm lòng muốn đăng tiếp nữa rồi.

Chủ nhật vui vẻ nha!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.