[Quyển 2] Đại Lão Lại Muốn Tan Vỡ

Chương 375: Tiểu kiều hoa vs Ma tôn (39)



Được hệ thống nhắc nhở, Nam Nhiễm cúi đầu cẩn thận nhìn nữ tử cả người đầy máu ở trên mặt đất.

Không biết có phải nữ tử kia cũng phát hiện ra điều gì hay không.

Nàng cũng ngẩng đầu, trùng hợp đối diện với tầm mắt của Nam Nhiễm.

Vừa thấy, cả hai đều ngẩn người.

Nữ tử kia run rẩy: "Ân... ân công?"

Nam Nhiễm cũng chau mày.

Đồ Khả Tình?

Sao hôm nay nàng lại không phát sáng?

Nếu cẩn thận nhìn sẽ phát hiện quanh người nàng chỉ còn lại luồng ánh sáng rất nhạt.

Nhất là khi bên cạnh Nam Nhiễm còn có Túc Bạch.

Có dạ minh châu ở đó, làm sao Nam Nhiễm có thể chú ý tới Đồ Khả Tình?

Có một nữ đệ tử của Thanh Sơn Phái phẫn hận quát: "Tìm chết!" Dứt lời, lưỡi kiếm sắc bén liền đâm thẳng về phía Đồ Khả Tình.

Nam Nhiễm giơ tay lên, cầm một chén trà ném thẳng về phía nàng ta.

[Keng!] Chén trà đụng trúng lưỡi kiếm, bị chém thành hai mảnh.

Nam Nhiễm lợi dụng thời cơ đứng dậy, duỗi tay, giữ chặt tay của Đồ Khả Tình, kéo cả người nàng vào ngực.

Đồ Khả Tình ngã vào lòng Nam Nhiễm, tiếp tục phun ra một ngụm máu.

Trong đám đông có người phẫn nộ nói: "Vậy mà còn có đồng lõa! Chắc chắn cũng là yêu tộc! Không phải tộc ta, tất có dị tâm! Các huynh đệ, tuyệt đối không thể để Yêu Vương chạy thoát. Gϊếŧ!"

Mọi người đồng loạt rút kiếm đánh về phía Nam Nhiễm.

Chỉ là kiếm còn chưa kịp đụng tới người cô đã bị một lực lượng cường đại khác đánh văng ra ngoài.

Nháy mắt toàn trường lâm vào yên tĩnh.

Tầm mắt của mọi người đều nhìn về phía phát ra lực lượng.

Chỉ thấy có một nam tử đang ngồi uống trà cạnh Nam Nhiễm.

Hai tay vuốt ve chung trà, vẻ mặt lạnh băng hờ hững.

Qua một hồi lâu sau mới nghe hắn nhàn nhạt nói: "Muốn chết ở đây hay muốn rời đi?"

Nói xong, ngón tay thon dài của hắn lại gõ vài cái lên bàn.

[Cộc cộc]

Âm thanh không tính là lớn nhưng lại như một hồi chuông cảnh báo tất cả đám người kia.

Có người không từ bỏ ý định: "Uy hiếp bọn ta? Ngươi nghĩ ngươi là thứ gì..."

Lời còn chưa nói hết...

[Rắc!]

Đầu của người đó đã rời khỏi cổ, giống như một quả bóng rơi tự do xuống đất.

Đầu và mình chia thành hai nơi, máu phun ra tứ phía.

Cảnh tượng máu me này đã trực tiếp dọa sợ không ít người, có người nhịn không được còn la lớn.

Túc Bạch lại uống một ngụm trà.

Mí mắt rũ xuống, hơi thở lạnh nhạt quanh người hắn khiến lòng người rét run.

Vốn dĩ Đồ Khả Tình còn có thể chống đỡ thêm một lát, cố gắng giữ cho ý thức của mình thanh tỉnh, nhìn xem cục diện trước mắt.

Nào ngờ, không những phải chứng kiến cảnh tượng máu tươi văng tung tóe mà còn phải trơ mắt nhìn đầu của người kia bị chặt xuống.

Đồ Khả Tình trợn trừng mắt, hơi thở rối loạn, trong lòng cả kinh, nhịn không được phun ra một ngụm máu rồi hôn mê.

Nàng vẫn luôn nghĩ rằng bản thân bị vu oan là Yêu Vương, bị đuổi gϊếŧ là xấu số lắm rồi, thế nào cũng chết không nhắm mắt.

Ai ngờ bản thân được cứu nhưng thiếu chút nữa lại bị hù chết.

Dù sao mọi người đều muốn giữ mạng của mình nên rất nhanh trong tiệm ăn chỉ còn dư lại vài người.

Có người trước khi đi còn chưa chịu từ bỏ ý định, hai tay ôm quyền.

"Các hạ thật sự muốn trợ Trụ vi ngược(*) sao? Cho dù Yêu Vương có tàn sát toàn bộ Tu chân giới?"

Túc Bạch cầm chén trà trên bàn lên, uống một ngụm, im lặng không đáp.

Cuối cùng người nọ cắn chặt răng, hai mắt tràn ngập tơ máu, hình như đã tức giận tới cực điểm: "Xin hỏi đại danh của các hạ?"

Một hồi lâu sau, rốt cuộc cũng nhận được hai chữ đơn giản.

"Túc Bạch."

Hắn vừa dứt lời, những người còn sót lại trong tiệm đều hít một hơi thật sâu.

Sau đó, vị tiên tu chậm chạp không chịu đi kia đã được các sư huynh đệ đồng môn nâng đi.

Bọn họ có nằm mơ cũng không ngờ người kia lại là Túc Bạch, hơn nữa còn có thể nhìn thấy hắn sống sờ sờ đứng đó.

Vốn còn đang phẫn nộ vì chưa gϊếŧ được Yêu Vương nay nội tâm của một ít người lại dần dần phát sinh biến hóa.

Vậy mà có thể gặp được Ma tôn Túc Bạch?

Cũng coi như... không uổng công đi chuyến này.

Nam Nhiễm khiêng Đồ Khả Tình lên, định đưa nàng vào căn phòng đã được sắp xếp trước.

Kết quả, vừa mới đi được hai bước đã nghe thấy tiếng xích sắt va chạm vào nhau.

Lúc này mới nhớ ra bản thân còn đang buộc chặt với Túc Bạch.

Hơn nữa nhìn tư thế kia của hắn, khẳng định không có ý muốn đi theo cô.

...

(*) trợ Trụ vi ngược: nghĩa là giúp vua Trụ làm những điều tàn ác, bạo ngược. Ðời nhà Ân, vua Trụ vốn là một vị hôn quân vô đạo; cho nên người nào giúp y làm những điều độc ác tức là người ấy "trợ Trụ vi ngược


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.