[Quyển 2] Hàng Ngày Làm NPC Ở Thế Giới Xuyên Nhanh

Chương 245: Ngươi nhìn xem Ngạo Thiên thì phải thế nào?



Edit: Thu Hương

"Chuyện gì? Ngươi buông tay ra trước đã!"

Lăng Hiểu có chút ghét bỏ mà nhìn Lăng Ngạo Thiên---

Ngươi nhìn ngươi đi, trên mặt đều là kinh sợ, không thấy có lỗi với tên của ngươi sao?

Ngươi như vậy Long Ngạo Thiên sẽ thấy thế nào?

Ngươi như vậy sẽ khiến cho những vị Ngạo Thiên khác sẽ thấy sao hả?

Lăng Ngạo Thiên: ???

Ta, ta, ta... cái quỷ gì đó? Long Ngạo Thiên là ai???

Lăng Ngạo Thiên ủy khuất mà buông lỏng ống tay áo của Lăng Hiểu, sau đó mới khe khẽ nói: "Cuối tháng sau sẽ đến tỉ thí môn phái được tổ chức mỗi năm một lần, lần này số đệ tử tinh anh chỉ có mười danh ngạch, ta cũng muốn cố gắng tranh giành, nhưng mà tu vi của ta vẫn luôn dừng lại ở võ sư lục phẩm, đã khoảng nửa năm rồi tu vi không chút tiến triển thêm, mà tâm pháp của ta cũng gặp phải chướng ngại, vẫn không có cách nào đột phá, Hiểu nhi muội muội, muội với ta đồng tông đồng nguyên, một giọt máu đào hơn ao nước lã, muội giúp ca ca một tay đi mà!"


Mười tám tuổi đã là võ sư lục phẩm, thật ra như Lăng Ngạo Thiên có thể coi là một thiên tài rồi, trong Tử Trúc Lâm cũng thuộc về nhóm hạt giống tuyển thủ.

Đương nhiên, so với hai cái BUG sống là Lăng Hiểu và Lăng Tiêu, đương nhiên sẽ kém hơn chút.

Theo lý thuyết mà nói, Lăng Hiểu đã là một vị võ tông nhất phẩm, tâm pháp hay các loại vũ kĩ gì đó của Tử Trúc Lâm đều đã tu luyện vô cùng thuần thục, muốn chỉ điểm cho một cái võ sư lục phẩm có thể nói là dư sức, nhưng mà...

Lăng Hiểu có chút lúng túng!

Nàng thăng cấp nhanh như vậy, bởi vì thể chất nàng đặc thù, trong cơ thể có linh khí bẩm sinh!

Lăng Hiểu: Nói ra các ngươi có thể sẽ không tin, nhưng mà linh khí của ta sẽ tự mình thăng cấp!

Mà công pháp nàng tu luyện được tốt như vậy, đó là bởi vì mỗi ngày đều có ca ca bên cạnh tận tay hướng dẫn.


Cho nên tổng kết lại, Lăng Hiểu nàng đối với con đường tu luyện này, một chút kinh nghiệm cũng không có!

O(╯□╰)o

Chính nàng tu luyện thôi cũng đã rất vất vả, đừng nói là dạy người khác!

Nếu như ngươi muốn để cho nàng chỉ , hay , vậy nàng có thể chỉ rất tốt!

Ngươi bảo nàng chỉ người khác cách tu luyện tâm pháp, vẫn là bỏ đi.

Thần thiếp làm không được!

... ...

Lúc này, Lăng Ngạo Thiên bên cạnh vẫn đang mong mỏi tha thiết mà nói.

"Ngươi nói bao lâu rồi ngươi chưa đột phá?"

Lăng Hiểu trầm ngâm, tận lực duy trì hình tượng của mình.

"Hơn nửa năm rồi." Lăng Ngạo Thiên yếu ớt trả lời.

"Lâu như vậy vẫn không đột phá, ngươi cũng không biết tự ngẫm lại sao? Vừa gặp phải một chút thất bại hay hoàn cảnh khó khăn, đã muốn mượn sức từ bên ngoài, muốn người khác hướng dẫn chỉ điểm! Con đường tu luyện, muốn theo đuổi chính là xông thẳng về phía trước! Càng thất vọng càng phải can đảm xông pha!"


Lăng Hiểu nhìn Lăng Ngạo Thiên trước mặt, chỉ tiếc rèn sắt không thành thép: "Một lần đột phá không được, ngươi liền thử lần thứ hai! Mười lần không được thì một trăm lần! Võ giả cốt yếu ở chữ "dũng", ngươi ngay cả cái cốt yếu đó đều không có, làm sao đột phá đây?"

"!"

Lăng Ngạo Thiên sửng sốt.

Nàng nói rất có lý, hắn thật sự không thể phản bác.

"Hiểu nhi muội muội, muội nói đúng lắm! Ta không thể vừa gặp phải một chút xíu khó khăn liền muốn tìm người khác giúp đỡ, ta biết nên làm như thế nào rồi! Ta bây giờ sẽ trở về bế quan! Không thăng cấp, không xuất quan!"

Vừa nói, Lăng Ngạo Thiên vừa vui vẻ mà quay người rời đi.

"Chúc ngươi may mắn!"

Lăng Hiểu ở phía sau phất phất tay với Lăng Ngạo Thiên, chân thành chúc phúc.

Được rồi, giải quyết xong.

Nàng quả là một thiên tài mà!
Lăng Hiểu cảm thấy tài ăn nói của mình dường như lại tiến bộ rất nhiều, tiếp tục tu luyện, nói không chừng có thể truyền thụ lại. Ở tổ chức, có khi có thể làm thầy hướng dẫn người khác đó! Ha ha ha.

... ...

Một tháng loáng cái trôi qua.

Trong một tháng này, Lăng Tiêu vẫn luôn củng cố lại tu vi của mình, thỉnh thoảng sẽ đến viện của Đại Trưởng lão, nghiên cứu một số cổ tịch của sư môn.

Mà sau khi cáo biệt với câu "tu luyện thật tốt", nàng hạnh phúc sống một cuộc sống cá mặn phơi khô ở sân nhỏ của mình.

Ban đầu còn có một số đệ tử tông môn đến tìm nàng hỏi về các vấn đề võ học, muốn được chỉ dẫn.

Lăng Hiểu đối với mấy thứ này, nửa chữ cũng không biết, một Lăng Ngạo Thiên nàng còn có thể miễn cưỡng qua loa lừa gạt, một đám đệ tử này?

Cho dù có "kim cài áo học bá", nàng cũng không muốn dùng, quá phiền toái!
Lăng Hiểu trực tiếp giả bệnh, mỗi này đều là bộ dạng "sắc mặt tái nhợt", "hơi thở mong manh", làm cho đám sư đệ sư muội cũng không dám tới quấy rầy nàng nữa.

Sợ bản thân hơi sơ sẩy nói lớn tiếng một chút, sẽ làm Lăng Hiểu ngất mất.

Mặc dù, cũng có người cảm thấy sau khi trở về từ Thành Thượng võ, đại sư huynh và Lăng Hiểu muội muội có chút kì kì quái quái, nhưng tất cả mọi người đều không suy nghĩ nhiều, dù sao sắp bắt đầu rồi, mọi người đều đang có gắng tu luyện, ngoại môn đệ tử muốn được vào nội môn, mà nội môn đệ tử muốn nỗ lực để có được tư cách trở thành đệ tử tinh anh.

Mỗi người đều có tham vọng của mình.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.