[Quyển 2] Hàng Ngày Làm NPC Ở Thế Giới Xuyên Nhanh

Chương 339-340



Chương 339: Một khối vàng

Edit: cầm thú

Với khinh công của Ngô Trần, Dạ Cảnh Niên không có quyền lên tiếng.

Lúc trước hắn bị người ta đuổi gϊếŧ, nếu không nhờ Ngô Trần mang theo hắn chạy trốn, đoán chừng hai người bọn họ đã sớm bỏ mạng ở trong thành Hứa Châu rồi.

Tất nhiên, ngoại trừ khinh công, thật ra nội công của Ngô Trần cũng không tệ.

Thậm chí Dạ Cảnh Niên nghi ngờ không biết Ngô Trần có từng dạy võ công cho Lăng Hiểu hay không, bằng không... làm sao Lăng Hiểu lại khỏe như vậy chứ?

Thần công đập đá trên ngực, tuyệt đối không phải đùa đâu!

... ...

Lúc này, đống lửa cháy rất mạnh, nhưng Lăng Hiểu cảm thấy vẫn chưa đủ.

"Hai người các ngươi từ từ nướng đi, nếu như lửa không đủ lớn, có thể gọi thiếu gia đi thổi lửa, công phu của hắn so với ta cũng không tệ hơn bao nhiêu đâu."


Ngô Trần cầm đồ đạc vào nhà trước, trước khi rời đi, không chút do dự bán đứng Dạ Cảnh Niên.

"Hả?"

Lăng Hiểu quay đầu, như cười như không nhìn Dạ Cảnh Niên.

Nàng biết Dạ Cảnh Niên tập võ từ nhỏ, mặc dù biểu hiện trong hoàng thành khá bình thường, nhưng ít nhiều cũng có chút bản lãnh, dựa theo tính cách cẩn thận của Dạ Cảnh Niên, nhiều năm qua khẳng định hắn che giấu thực lực của bản thân.

"Xem ra ngươi cũng che giấu 99% công lực ha? Vốn tưởng là cục đá, không ngờ chính là khối vàng bốn số chín!"

Lăng Hiểu cười tít mắt nhẹ giọng nói.

"Không có, không hề."

Dạ Cảnh Niên cười khiêm tốn: "Không có khoa trương như thế, thật sự không có."

Ha ha.

Lăng Hiểu trợn trừng mắt, ta tin ngươi mới lạ.

"Nhanh lên, mau thổi lửa đi, đừng cho là ta gọi ngươi một tiếng thiếu gia, ngươi thật sự nghĩ mình là thiếu gia, về sau chúng ta đều giống nhau, muốn ăn muốn uống thì phải vận động!"


Lăng Hiểu trừng mắt nhìn, sắc mặt lập tức thay đổi.

Dạ Cảnh Niên: ...

Nữ nhân hắc hóa, thực đáng sợ a.

... ...

Ba người, cứ như vậy sống ở trong trấn ở Bắc Uyển Châu, nơi này cư dân mộc mạc, non xanh nước biếc, rãnh rỗi có thể xuống nước bắt cá, lên núi săn thú, cuộc sống sinh hoạt của ba người ngược lại rất phong phú vui vẻ.

Ngô Trần vẫn luôn hướng về cuộc sống hạnh phúc sau khi cáo lão hồi hương, không có ra ngoài nữa.

Kiến Phong năm hai mươi, bệ hạ rốt cuộc lập tam hoàng tử Dạ Cảnh Phong lên làm thái tử, đại hoàng tử sớm đã được phong vương, sau đó rời khỏi kinh thành, hắn ngủ đông trong mảnh đất của bản thân.

Bắc Uyển Châu cách kinh thành khá xa, thời điểm tin tức sắc phong thái tử truyền tới đây, đã là ba tháng sau rồi.

"Lão tam là người thông minh, tính cách cũng không tệ, thật sự là người thích hợp nhất vào ngôi thái tử."


Dạ Cảnh Niên nhận được tin tức, lúc này đang ngồi ngoài sông câu cá.

Trước kia hắn thích cùng với Lăng Hiểu xuống sông mò cá, nhưng hai năm gần đây, hắn nhìn thấy Ngô Trần câu cá, trông rất soái ngầu, cho nên học theo bộ dáng của ông ta, giờ ngọ mỗi ngày đều đến sông câu cá.

Nghe Dạ Cảnh Niên nói như vậy, Ngô Trần đang thả câu đành phải quay đầu nhìn hắn một cái: "Thật ra, so với hắn ngươi không kém chút nào."

Cho dù là thông minh hay tài năng, võ công hay mưu lược, Dạ Cảnh Niên đều là cao thủ.

Chỉ là ngày thường hắn bày ra vẻ khiêm tốn, người ngoài không nhìn thấu năng lực của hắn mà thôi.

"Hối hận rồi sao?"

Ngô Trần hỏi một câu.

Lúc này, có một trận sóng nước nổi lên.

"Mắc câu rồi!"

Dạ Cảnh Niên lập tức kéo dây câu cá lên, trên đó xuất hiện nhiều hơn một con cá chép lớn.
Một tay gỡ cá chép xuống, Dạ Cảnh Niên quay đầu mỉm cười nhìn Ngô Trần: "Ngô lão, ngươi thấy là ta vui vẻ, hay là hắn vui vẻ hơn?"

'Hắn' trong miệng ý là nói thái tử điện hạ.

Ngô Trần nghe vậy khẽ mỉm cười, xong lập tức nghiêm mặt: "Ngô cái gì mà Ngô, lão cái gì mà lão, nhìn ta già lắm sao?"

Dạ Cảnh Niên hơi sững sờ, lập tức cười hàm ý sâu xa: "Vâng, nhìn ngươi không già chút nào, ngươi vẫn còn trẻ lắm, Mã quả phụ đầu trấn vừa nhìn thấy ngươi, hai mắt đã sáng lấp lánh..."

Ngô Trần: ... 

Chương 340: Ta nuôi ngươi, ta chăm sóc cho ngươi tới khi lâm chung!

Edit: cầm thú

Bắc Uyển Châu, Liên Hoa trấn, đây là một thôn trấn nhàn nhã, thôn trấn không lớn, nhưng nhân khẩu khá đông, xem ra cũng cực kì phồn hoa náo nhiệt.

Ở trong trấn này, có một nhà kỳ quái.

Trong nhà có ba người, chủ không phải chủ, cũng không giống người hầu, người ngoài không biết quan hệ của bọn họ là gì, nhưng tính cách ba người không tệ, cuộc sống cũng sung túc, thỉnh thoảng bọn họ lên núi săn bắt sẽ đem chia con mồi cho mấy nhà nghèo khổ.
Từ từ, dân bản xứ cũng thân quen với bọn họ, biết được thân phận thật của bọn họ, hóa ra là một vị công tử gặp cảnh sa sút, mang theo quản gia của chính mình và con gái của quản gia.

Vị công tử gia đạo sa sút tên là Diệp Dạ, tướng mạo cao ráo, tính tình hiền hòa, không ít thiếu nữ trong thôn coi hắn là người tình trong mộng.

Biết Diệp công tử thích câu cá, chính là con sông bên cạnh trấn, từ từ một đám cô nương bắt đầu ra đó ngắm cảnh.

"Công tử được hoan nghênh quá nha, nếu như ngươi vừa ý cô nương nào thì đi theo nàng ấy đi, dù sao ngươi cũng tới tuổi rồi."

Mỗi lần nhìn thấy mấy cô nương lén lút đuổi theo Dạ Cảnh Niên, Lăng Hiểu liền ở một bên cảm thán.

"Hình như nàng lớn tuổi hơn ta thì phải?"

Thời điểm này, Dạ Cảnh Niên sẽ không chút lưu tình phản bác: "Nàng quá tuổi còn chưa gả ra ngoài, tuổi ta còn trẻ, gấp cái gì chứ?"
Lăng Hiểu: ...

"Không phải là ta không gả được, là ta không muốn lập gia đình, một người vô ưu vô lo chẳng tốt sao? Muốn ăn cái gì, muốn làm cái gì thì làm, vì sao ta phải lập gia đình? Gả cho người ta còn phải sinh hài tử, nuôi dưỡng hài tử, rất không dễ dàng mới chăm đứa nhỏ lớn lên, sau đó còn hầu hạ cha mẹ chồng, một đống chuyện này, cả đời đều bị ràng buộc một chỗ, Lăng Hiểu ta nên sống vì bản thân mình, chứ không phải sống vì người khác."

Lăng Hiểu đưa ra một đống lý do, ra vẻ rất có đạo lý.

"Một người... thật sự cũng không tệ."

Dạ Cảnh Niên ở một bên sửng sốt một hồi, lập tức cười nhạt, ngay sau đó, hắn đột ngột vươn tay, nhẹ nhàng kéo ống tay áo Lăng Hiểu.

Động tác này coi như là thói quen, nhiều năm qua, hắn vẫn không sửa được.

"Lăng Hiểu, nàng không cần sợ không ai nuôi nàng, có ta nuôi, ta chăm sóc cho nàng đến khi nào nàng lâm chung!" Dạ Cảnh Niên thề non sắt.
Lăng Hiểu: ...

Tại sao có cảm thấy hiếu kính mẫu thân thế này?

... ...

Kiến Phong năm 35, Dạ Bắc Hoàng băng hà, Dạ Cảnh Phong kế vị, đổi niên hiệu sang Kiến Bình.

Kiến Bình năm đầu tiên, đại hoàng tử Khánh Nam vương khởi binh tạo phản, phản quân một đường tấn công đến gần vùng Bắc Uyển Châu, chiến hỏa liên miên, xác chết khắp nơi.

Bắc Uyển Châu vốn dĩ an bình đẹp đẽ, bởi vì trận nội loạn này, khiến nơi đây lâm vào khủng hoảng.

"Dưỡng lão cũng không được yên ổn nữa."

Ngô Trần rất tức giận, thật sự rất tức giận!

Bởi vì...

Hắn lại phải chuyển nhà rồi!

Lại đổi sang nơi khác, tiếp tục sống tự tại!

Rất không dễ dàng mới đến được nơi yên bình, lại phải chuyển sang nơi khác! Khánh Nam vương đáng chết!

"Cha nuôi, ngươi nhanh lên, già rồi đúng là không dùng được, đi đường cũng chậm như vậy!"
Lăng Hiểu ở trên xe đang hô to về phía cửa.

Ngô Trần: ...

Đứa con gái bất hiếu! Đây quả là đứa bất hiếu!

Ta còn chưa già có được không, vậy mà đã bắt đầu ghét bỏ ta rồi đấy.

Vẫn là Niên công tử tốt hơn!

Ngô Trần đang cảm khái, liền nghe thấy giọng nói Dạ Cảnh Niên trong xe truyền ra: "Ngô lão, động tác của ông nhanh lên nào, lát nữa Mã quả phụ chạy đến, quấn lấy ông, thì không đi được nữa đâu!"

Ngô Trần...

Cảm khái ban nãy của ta, ta xin thu lại, hai người này, không một kẻ tốt! 


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.