Lầu hai thư phòng trong biệt thự, truyền ra tiếng la hét giận dữ của người đàn ông.
"Vấn đề đơn giản như vậy, con cũng có thể làm sai!"
"Chép phạt mười lần cho ta, không 20 lần! Không viết xong thì đừng hòng ăn cơm!"
Lăng Hiểu tuổi nhỏ ngồi bên cạnh bàn, chớp đôi mắt to tròn nhìn người đàn ông trước mặt: "Ba ba..."
"Có gọi ông nội cũng vô dụng thôi!"
Người đàn ông đã tức giận đến mức muốn mất lý trí.
"Được rồi."
Lăng Hiểu bĩu môi, nhìn quyển đề siêu to trên bàn...
Mị mới bảy tuổi thôi à, vì sao phải cực lực học hành thế này.
Mị mới chỉ là đứa trẻ a!
Lăng Hiểu đang cảm thán, cửa thư phòng bị người đẩy ra, một thiếu niên đẹp trai bước vào: "Ba."
"Lăng Xuyên, con về rồi?"
Nhìn thấy bóng dáng con trai, tức giận trên mặt Lăng Vệ Chu mới vơi đi một chút: "Kiểm tra lần này thế nào?"
"Không tệ, vẫn đứng thứ nhất, kiểm tra lần này không có gì khó."
Lăng Xuyên đẩy gọng kiếng vàng của mình, vẻ mặt không chút để ý.
Sau đó, hắn đi tới trước bàn học, nhìn quyển đề của Lăng Hiểu: "Em gái bảy tuổi rồi, tại sao còn làm mấy vấn đề đơn giản thế này?"
Lăng Hiểu:...
Đậu xanh rau má!
Anh là đồ học bá không có lương tâm!
Ta không có anh trai như vậy!
Không sai, thiếu niên đẹp mắt trước mặt chính là anh trai của Lăng Hiểu ở thế giới này, Lăng Xuyên, chính là một học bá lạnh lùng, cũng là đệ tử số 1 của Phương Đường thị, còn chưa tốt nghiệp trung học đã trở thành võ giả tam trọng, tương lai sáng lạn tiền đồ vô hạn.
Mà trung niên bộ dạng có học vấn đứng bên cạnh Lăng Xuyên là cha của Lăng Hiểu ở thế giới này Lăng Vệ Chu.
Lăng Vệ Chu là hiệu trưởng học viện võ đạo duy nhất ở Phương Đường thị.
Từ khi linh khí hồi phục, toàn cầu bắt đầu tập võ, toàn bộ thế giới đã xảy ra biến hóa lớn, trước kia học toán lý hóa đi khắp thiên hạ, mà hiện tại...
Người người nhà nhà đều dùng võ giả vi tôn, thi vào trường cao đẳng cũng là lấy điểm tu vi và thể chất cá nhân làm tiêu chuẩn xét tuyển.
Trong phạm vi toàn cầu, có hàng vạn học viện võ đạo, xuất hiện như măng mọc sau mưa, thay thế cho đại học truyền thống, để cho vô số học sinh chen lấn vỡ đầu để vào trường.
......
"Lăng Hiểu, nghe anh trai con nói kìa!"
Lăng Vệ Chu vốn tức giận Lăng Hiểu, nghe Lăng Xuyên nói xong càng thêm giận: "Anh trai con bốn tuổi đã có thể hoàn thành đống này không sai chữ nào, con nhìn lại con xem!"
Lăng Hiểu:...
Ta thì sao chứ.
Không phải là ta vẫn cố gắng làm đó sao?
Nhưng mà ta cũng có thể tập võ mà!
Lăng Hiểu vô cùng buồn bực.
Thở phì phì ném quyển vở sang một bên.
Tỷ không làm nữa! Tỷ tỷ muốn tạo phản.
"Nếu anh lợi hại như vậy thì bảo anh làm đi, dù sao học viện võ đạo cũng không yêu cầu tri thức, con có thể trở thành võ giả!"
Lăng Hiểu cố tình nói nhỏ.
"Câm miệng!"
Lăng Vệ Chu nghe Lăng Hiểu nói xong, khí tức trên người đột nhiên thay đổi: "Nha đầu chết tiệt kia, con đã quên thời điểm mẹ con rời đi đã nói gì sao? Ta ở trước mặt cô ấy phát lời thề, đời này không cho con làm võ giả, con ngoan ngoãn học tập tốt cho ta, tương lai còn dài, sau này đến học viện của chúng ta là lão sư khoa văn!"
Lăng Hiểu không thể trở thành võ giả, tương lai của cô đã sớm được Lăng Vệ An sắp xếp xong, chỉ có thể làm một người dạy chữ.
Chuyện này bởi bì mẹ Lăng Hiểu từng là một vị võ giả, sau đó...
Bà ấy đã hy sinh trong chiến dịch Phương Đường thị.