Sau khi Lăng Hiểu rời giường, Lăng Xuyên đã rời đi rồi.
Ừm, trời còn chưa sáng mà hắn đã rời đi rồi, đây chính là thể loại học bá với tác phong làm việc ma quỷ.
Bữa sáng Lăng Vệ Chu làm cũng không phải quá ngon miệng, Lăng Hiểu lắc lư cái chân, hôm nay là thứ hai, quá thảm, mị không muốn đến trường.
"Ngoan ngoãn một chút, đừng lộn xộn, phải thục nữ!"
Lăng Vệ Chu một bên nhíu mày nhìn Lăng Hiểu.
Có lẽ là do vợ mất sớm, trong nhà chỉ có hai người đàn ông, kết quả... đứa con gái duy nhất trong nhà cũng bị lệch lạc rồi.
Không có một chút bộ dáng con gái nào, chỉ được mang hình hài con gái.
Lăng Vệ Chu có phần ưu sầu, suy nghĩ muốn đến trường tìm chủ nhiệm học viện Giang Phó nghiên cứu một phen, xem có nên cho Lăng Hiểu đi học vũ đạo hay là huấn luyện lễ nghi gì gì đó hay không...
Phương Đường thị này võ giả không nhiều, cho nên đường phố hầu như là người bình thường giống như trước khi linh khí hồi phục, không có khác biệt quá lớn.
Mọi người nên đi làm thì đi làm, nên đến trường thì đến trường.
Lăng Hiểu ỉu xìu đi tới lớp của mình, Phương Đường nhất, năm một lớp số ba.
"Lăng Hiểu."
Ngồi cùng bàn với cô là một thằng nhóc béo, trắng trẻo mập mạp, thức ăn trong nhà hắn còn tốt hơn Lăng gia nhiều.
"Cậu làm bài tập chưa?"
Bàn tử cười tít mắt nhìn Lăng Hiểu.
"Ừ." Lăng Hiểu vẫn sầu đời như cũ.
"Này, cái cục tẩy này cho cậu."
Bàn tử vẻ mặt mong chờ nhìn Lăng Hiểu: "Cho tớ mượn vở bài tập của cậu nha!"
"Tôi không cần tẩy."
Lăng Hiểu bĩu môi, ánh mắt ghét bỏ nhìn bạn cùng bàn một cái: "Nhìn tôi giống như thiếu một cục tẩy gì đó ư?"
Ách.
Bàn tử đổ mồ hôi, sau đó móc móc trong túi, cuối cùng móc ra được một cục kẹo: "Cái này..."
"Cái này thì miễn cưỡng thông qua."
Lăng Hiểu chụp lấy kẹo, sau đó ném túi sách của mình qua: "Bài tập ở bên trong, tự cậu tìm đi!"
"Được rồi!"
Bàn tử vui vẻ sao chép bài tập, rốt cuộc trước khi giáo viên đến hắn cũng chép xong bài tập toán.
Nhưng mà...
Buổi chiều sau tiết thứ hai số học: "Khóa học tới đây thôi, ngoài ra!"
Giáo viên dạy toán số ho khan một phen, quét mắt nhìn một vòng: "Lăng Hiểu, Lương An, hai đứa theo ta đến văn phòng một chuyến!"
Ôi chao, ôi?
Lăng Hiểu sững sốt, theo bản năng nhìn bàn tử bên cạnh.
Lương An chính là tên của bàn tử ngồi cùng bàn với Lăng Hiểu.
Hai người vẻ mặt mơ hồ đi theo giáo viên dạy toán tới văn phòng, sau đó liền thấy được bài tập toán của hai người, ừm, mấy tờ giấy đều là đỏ tươi....
"Hu hu hu, ta sau này.... Sau này sẽ không sao chép bài tập nữa!"
Từ trong văn phòng giáo viên đi ra, Lương An vẫn khóc, khóc đến vô cùng thương tâm.
Mà Lăng Hiểu sớm đã quen rồi.
Tối hôm qua căn bản là cô không có làm bài tập, đáp án là tùy tiện viết bừa, có sai cũng hợp lý thôi.
"Hu hu hu..."
Lương An đi phía sau vẫn còn đang khóc.
"Ngậm miệng." Lăng Hiểu cảm thấy phiền phức, đứa nhóc này khóc thế nào cũng không chịu ngừng.
"Ách."
Lương An bị Lăng Hiểu dọa sợ, lập tức ngoan ngoãn ngậm miệng lại.
Lúc này, buổi chiều tiết thứ ba đã bắt đầu, bởi vì là tiết tự học, cho nên không có giáo viên.
Lăng Hiểu và Lương An ngồi về chỗ của mình, Lương An vốn hạ quyết tâm phải học tập thật giỏi, vừa hay có thể giải quyết hết bài tập giáo viên cho, nhưng mà...
Hắn quay đầu nhìn Lăng Hiểu, Lăng Hiểu đang buồn chán đếm vịt vàng trên giấy, một con, hai con...