[Quyển 2] Hàng Ngày Làm NPC Ở Thế Giới Xuyên Nhanh

Chương 352



Edit: cầm thú

Bởi vì Lăng Xuyên về nhà, cho nên kế hoạch ra ngoài chơi nhân lúc ngày nghỉ của Lăng Hiểu đều bị phá vỡ.

Lăng Xuyên cái đồ cuồng ma hố em gái này, hiếm khi muốn dốc sức thực hiện nghĩa vụ anh trai, chuẩn bị các bài học cho Lăng Hiểu trước khi cô lên đại học.

Lăng Hiểu: Chuẩn bị bài trước gì chứ? Khóa ôn tập à? Những thứ này em không cần, em thực sự không cần.

Lăng Xuyên: Không, em cần.

Lăng Xuyên chào hỏi Lăng Vệ Chu một tiếng, liền dẫn Lăng Hiểu ra ngoài, nói cho oai thì, dẫn cô ra ngoài học tập.

Hai người cùng nhau rời khỏi thành phố, chạy ra ngoài chỗ vắng vẻ.

"Anh, anh không bán em đó chứ?"

Lăng Hiểu cảm thấy sự tình không thích hợp lắm, cái này không giống như dẫn cô ra ngoài học tập nha.

"Bán em? Em xứng đáng bao nhiêu tiền chứ?"

Lăng Xuyên theo thói quen đẩy gọng mắt kính, mỉm cười nhẹ nhàng.

"Dù gì cũng đáng giá hơn anh."

Lăng Hiểu vô cùng tự tin.

"Ha ha."

Lăng Xuyên không chút nể tình đáp một câu "ha ha" cho Lăng Hiểu.

Hai người lại tiếp tục đi về phía trước, bước chân của Lăng Xuyên rốt cuộc cũng ngừng lại: "Chính là ở đây."

Nơi này cách thành phố rất xa, cũng không có bất kì camera giám sát nào.

Cực kì thích hợp...

Giết người cướp của?

Phì phì.

Là cực kì thích hợp làm một số chuyện bí mật, chẳng hạn như... dạy Lăng Hiểu luyện thể.

"Hiện tại tình huống của thế giới thế nào, em cũng biết đấy Lăng Hiểu, cái gọi là khu vực an toàn không nhất định sẽ an toàn tuyệt đối, hơn nữa... không phải tất cả võ giả đều có ý chí vì nghĩa diệt thân, có rất nhiều con sâu ở trong đoàn võ giả làm chuyện độc ác, những người này trộn lẫn bên trong khu an toàn là cực kì nguy hiểm."

Lăng Xuyên thấp giọng nói, rốt cục cũng tiến vào trọng tâm vấn đề: "Ba và mẹ không hy vọng em trở thành võ giả, điều này anh có thể hiểu được, nhưng anh không muốn nhìn thấy em không có chút năng lực tự bảo vệ bản thân, hiện giờ em cũng trưởng thành rồi, bây giờ mới rèn luyện cốt nhục, trở thành võ giả, có thể nói là đã trễ rồi, anh cũng không muốn em bị người khác để ý, cho nên hiện tại anh muốn dạy em, một loại chi thuật cường đại, gọi là luyện thể thuật!"

"Luyện thể?"

Lăng Hiểu trợn mắt nhìn: "Có phải giống như thể loại luyện khí thuật ngày xưa không? Luyện khí thuật thì tu luyện tinh thần, mà luyện thể thuật thì rèn luyện cơ thể tứ chi?"

"Xem ra em cũng hiểu biết rất nhiều, xem được mấy khóa VR liền tiến bộ rồi."

Lăng Xuyên mỉm cười: "Luyện thể thuật là kỹ năng phụ trợ mạnh nhất của võ giả, không chỉ rèn luyện được thân thể tứ chi, thậm chí khi đạt được đại thành có thể rèn luyện lục phủ ngũ tạng, luyện thành chi thân kim cương bất hoại!"

Kim cương... rất xấu?

Lăng Hiểu theo bản năng nhớ tới bộ dáng 18 la hán thiếu lâm tự.

"Em có thể... từ chối không?"

Lăng Hiểu đáng thương tội nghiệp nhìn Lăng Xuyên: "Nhìn em vậy thôi chứ sức lực của em rất lớn, em có sức tự bảo vệ mình!"

"Anh biết là em có sức mạnh lớn cho nên mới muốn em học luyện thể thuật, cho em làm nhỏ công lớn! Cũng có thể cho em phát huy ưu thế của bản thân nữa!"

Giọng nói Lăng Xuyên rất nghiêm túc.

Hắn muốn dạy Lăng Hiểu không phải là luyện thể thuật thông thường có đầy đường phố, mà chính là thượng cổ truyền thừa, luyện thể thuật cổ xưa nhất, là thứ quý giá cường đại nhất.

Khi nào Lăng Hiểu đủ sức bảo vệ bản thân, Lăng Xuyên mới có thể yên tâm đi làm chuyện hắn muốn làm.

"Được rồi."

Cảm giác ánh mắt Lăng Xuyên rất nghiêm túc, còn có giọng điệu nghiêm trọng trong lời nói, Lăng Hiểu đành gật đầu.

"Học thì học, nhưng mà em vẫn còn một vấn đề cuối cùng muốn hỏi, luyện cái này... sẽ không bị rụng tóc chứ?"

Lăng Xuyên:...

Trong đầu óc em gái tôi rốt cục là chứa cái gì?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.