Lăng Hiểu nhìn bộ dáng người đàn ông trung niên, gần như có thể xác định, người nọ là sát thủ, hơn nữa còn đặc biệt tới giết người.
Người này có vẻ rất mạnh.
Lăng Hiểu đang suy nghĩ đối sách, dự định lát nữa sẽ đánh bất ngờ, lấy cục gạch đập ông ta.
Nếu như một phát không thành công, lấy thân thủ của người này sẽ dễ dàng trốn thoát!
Không thể không thành, bây giờ Lăng Hiểu vẫn tin tưởng bản thân mình, không chỉ đại thành luyện thể thuật, còn bởi vì cục gạch của Lăng Hiểu không phải hạng thường, kia là trang bị hấp thu băng tuyết chi lực nha.
Giờ phút này, Lăng Hiểu thậm chí đã suy nghĩ tới cảnh bắt được ông ta phải hành hạ thế nào, bắt ông ta khai ra tình hình của anh trai.
Nhưng mà...
Người đàn ông kia đã động thủ rồi!
"Đi chết đi! Muốn trách... chỉ trách mày là người Lăng gia!"
Người đàn ông vừa nói, vừa ra tay!
Hay lắm!
Lăng Hiểu tập trung tinh thần, đang chuẩn bị phản kích, ngay tại khoảnh khắc này, đột nhiên cơ thể người đàn ông trung niên dừng lại.
Không, hình như, có thứ gì cản trở ông ta tiến lên.
"Ầm" một tiếng, người nọ vậy mà không tiến phải lui, tình trạng cực kì thê thảm bay ngược ra sau.
Đây là....
Trong không khí hình thành những gợn sóng, một bóng dáng quỷ dị chậm rãi xuất hiện.
Một cô gái xinh đẹp chính chắn hiện ra, trên mặt cô gái tràn đầy sát ý: "Ai cho ông lá gan động vào Lăng Hiểu?"
Cô gái đôi môi đỏ mọng hơi vểnh lên, giọng nói lạnh băng, bóng dáng nhỏ bé hơi động, cô ấy không chút do dự lấy chủy thủ trong tay, hung hăng đâm tới người đàn ông trung niên trước mặt.
Toi đời!
Lăng Hiểu mạnh mẽ nhắm mắt lại, thời điểm mở mắt ra, người đàn ông kia đã chết rồi.
Tù binh của mị a!
Hiện tại chỉ có một cỗ thi thể lạnh thôi!
Lăng Hiểu nổi lên tính lương thiện đau khổ vài giây, cô quay đầu nhìn cô gái đột ngột xuất hiện, ánh mắt có chút phức tạp: "Nữ sát thủ?"
Cô gái ngẩn ra, lập tức mỉm cười: "Chị là võ giả tu hành ám ảnh thuật, quả thực am hiểu ám sát, đồng thời, truy đuổi và ẩn núp cũng là sở trường của chị."
"Cho nên, chị một mực theo dõi tôi?" Lăng Hiểu hỏi lại.
"Là bảo vệ em, trước khi hiệu trưởng rời đi, phái chị qua bảo vệ em gái Lăng."
Cô gái nhẹ nhàng mở miệng, khi nhắc tới Lăng Xuyên, trong ánh mắt cô gái tràn đầy tình cảm ngưỡng mộ.
"Chị là người của anh trai tôi?"
Lăng Hiểu rốt cuộc cũng hiểu rõ: "Chị có thể nói cho tôi biết, anh trai tôi đã đi đâu rồi? Anh ấy sẽ không gặp nguy hiểm gì chứ?"
Lăng Hiểu nhân cơ hội dò hỏi.
Cô gái trước mặt lắc đầu: "Hiệu trưởng nói có chuyện rất quan trọng phải làm, liên quan tới sự tồn tại của nhân loại, chị cũng không biết anh ấy đi đâu, nhưng chị tin tưởng, anh ấy sẽ quay về!"
Trong mắt cô gái tràn đầy tin tưởng.
Cái này có lẽ... là sùng bái mù quáng đi.
Quả nhiên anh trai... có quá nhiều ong bướm xung quanh.
Nhưng mà, Lăng Hiểu cũng dần dần chắc chắn nam chủ thế giới này chính là Lăng Xuyên, là người cứu toàn bộ nhân loại.
Tin mị đi, đảm bảo không sai!
Mọi người: Lần trước, ngươi cũng thề son sắt Dạ Cảnh Phong là nam chủ, kết quả...
Lăng Hiểu:...
Lần này mị tuyệt đối không đoán sai!
Nếu như đoán sai, mị sẽ lập tức ăn bàn phím... vị socola!
Mọi người: Xin kéo thứ không biết xấu hổ này đi đi, cám ơn.
......
Cả con đường vắng vẻ, toàn bộ mọi chuyện ban nãy không ảnh hưởng tới bất cứ ai.
Cô gái thần bí kia, lúc này lấy ra một cái điện thoại đặc biệt, gọi điện thoại xong, mới mỉm cười nhìn Lăng Hiểu: "Hiện tại không còn chuyện gì nữa, sẽ có người tới xử lý mọi chuyện, vừa nãy không dọa tới em chứ?"
Cô gái theo dõi Lăng Hiểu một thời gian dài, cũng biết cô học luyện thể thuật.
Nhưng chỉ có một mình Lăng Hiểu tu luyện, không có người đối chiến, căn bản không biết luyện thể thuật của cô mạnh mẽ thế nào, trong mắt cô gái luyện thể thuật của Lăng Hiểu hẳn là giống với thái cực quyền của mấy bác gái nhảy quảng trường.