Thời điểm Lăng Hiểu trở lại văn phòng, Dương Thư đang nghiêm túc viết giáo án.
Nghe thấy tiếng bước chân, Dương Thư lập tức ngẩng đầu nhìn Lăng Hiểu: "Lăng Hiểu, tan học rồi hả?"
"Ừm."
Lăng Hiểu gật đầu.
Lúc này, giáo sư Trương cũng chậm rãi đi vào, vừa thở phì phì vừa nói: "Qúa tệ, quá tệ rồi! Đây chính là đám học sinh kém nhất tôi từng gặp!"
"Giáo sư Trương, xin ngài bớt giận."
Dương Thư vẻ mặt hết cách nhẹ giọng nói: "Năm ba của ngài còn tốt, học sinh năm hai của em còn tệ hơn nhiều!"
Mỗi khóa lại càng kém hơn trước, đây giống như là định luật ma quỷ của học viện Phương Đường.
"Lăng Hiểu, học sinh năm nhất như thế nào?"
Dương Thư quay sang hỏi Lăng Hiểu một câu: "Chị nghe giáo sư Mạc dạy vũ kỹ phòng bên cạnh nói, đám học sinh mới có mấy người thiên phú không tệ lại rất hiếu chiến, bọn họ không quấy rồi em giảng bài chứ?"
"Ách... rất ngoan."
Lăng Hiểu thở dài.
Cô muốn lười biếng không giảng bài, kết quả học sinh đoàn kết muốn học bài?
Cô chưa từng thấy học sinh chăm chỉ như vậy!
"Lăng Hiểu vừa mới tới, từ từ làm quen sẽ tốt thôi!"
Nhìn thấy sắc mặt Lăng Hiểu không tốt lắm, cho rằng cũng bị chọc giận, giáo sư Trương lấy trong túi áo ra mấy viên giống như kẹo, được bọc kín.
"Cho cô mấy viên, nếu như giận quá, cứ ăn một viên, giúp thư giãn, đỡ nổi cáu.
Vẻ mặt giáo sư Trương chân thành nói.
Lăng Hiểu:...
Này... chắc không phải là định tâm hoàn trong truyền thuyết đấy chứ?
"Cám ơn giáo sư Trương."
Mặc dù không dùng đến, nhưng Lăng Hiểu vẫn rất vui vẻ nhận lấy.
"Đúng rồi, em có quả mắc ca, mọi người muốn ăn không?"
Có qua có lại mới toại lòng nhau, lúc này Lăng Hiểu không tiếc của lấy ra đồ ăn vặt của mình.
"Không, không cần đâu, cám ơn."
Giáo sư Trương nhìn túi hạt, lắc lắc đầu, ông ta lớn tuổi rồi không thích hợp ăn đồ này.
"Được rồi."
Lăng Hiểu gật đầu, trở về chỗ ngồi của mình.
Ha ha, bảo vệ được đồ ăn vặt.
Nhưng mà...
Cảm thấy nhìn như hôm nay đã quên mất thứ gì đó.
Quên cái gì nhỉ?
Lăng Hiểu chớp chớp mắt, ánh mắt liếc qua túi sách trên bàn làm việc, bấy giờ mới nhớ ra.
Bạch Trăn còn ở trong túi!
Sẽ không...
Bị ngạt chết chứ?
Bạch Trăn: O||O?
Bây giờ ngươi mới nhớ ra ta sao!
Lăng Hiểu lặng lẽ mở túi sách ra, nhìn thấy cục lông trắng trong đó.
Cô dùng ngón tay chọc chọc, cũng may, còn chưa lạnh.
"Ngươi còn chọc ta mấy cái nữa, ta liền lạnh thật đó."
Tiếng Bạch Trăn vang lên trong đầu Lăng Hiểu, bởi vì có người ngoài ở đây, Bạch Trăn chỉ đành trao đổi trong ý thức của Lăng Hiểu.
Chuyện này đối với hắn mà nói, giống như ăn sáng vậy.
"Ha ha."
Lăng Hiểu cười ngại ngùng.
Cô tiện tay bỏ mấy viên thuốc giáo sư Trương cho vào trong túi, hơn nữa còn trả lời: "Ta vừa mới lên lớp, nên quên mất, ngươi đừng giận, đúng rồi, ăn mấy viên kẹo đường đi, giải tỏa tâm trạng!"
"Không cần, ngươi giữ lại mà dùng."
Bạch Trăn vô tình từ chối đề nghị của Lăng Hiểu.
Thứ này nhìn thấy liền biết không thể ăn, còn muốn gạt hắn à!
......
Cứ như vậy cho đến buổi trưa, thời gian nghỉ trưa Dương Thư và giáo sư Trương đều tới căn tin ăn cơm rồi.
Mà Lăng Hiểu lại đi tới phòng làm việc của hiệu trưởng.
Lăng Vệ Chu còn đang bận, Lăng Hiểu thì ngoan ngoãn ngồi đợi.
"Ngày đầu tiên đi làm, cảm giác thế nào?"
Lăng Vệ Chu rốt cuộc cũng làm xong việc, lúc này mới có cơ hội ngẩng đầu nhìn Lăng Hiểu, thấp giọng hỏi một câu.
"Ừm, rất tốt, các giáo sư rất nhiệt tình, các học sinh... cũng rất nhiệt tình."