"Không cần đâu, mọi người cùng ăn bữa cơm với nhau, các em cứ nghĩ cô không phải giáo viên, coi như người qua đường Giáp đi."
Lăng Hiểu mỉm cười ngồi xuống.
Thế nhưng nhìn cách ăn mặc của cô, khi cô cười lên lại có vẻ rất nghiêm trang.
Lăng Hiểu:...
Trách mị sao?
Mấy đứa học sinh không dám lên tiếng, lo ăn cơm.
Chỉ có Lương Bất Phàm thật sự không quan tâm, vừa ăn cơm ngon lành, vừa nói chuyện.
"Tư An Bình, hôm nay dẫn chúng tôi đi xem võ trường mở mang kiến thức đi, cậu cũng không nên nói cho vui miệng chứ!"
Lương Bất Phàm ăn thịt nướng, ngẩng đầu nhìn thiếu niên trước mặt.
Tư An Bình nhíu mày, theo bản năng nhìn về phía Lăng Hiểu.
Lúc này Lăng Hiểu cũng rất hứng thú nhìn bọn họ: "Thế nào, các em muốn tới võ trường chịu tội sao?"
Ngày hôm qua Mạc Thiên Kiều bị đánh vô cùng thảm, Lăng Hiểu tận mắt chứng kiến.
"Cô Lăng, tụi em chỉ đi xem... chỉ đi quan sát thôi!"
Tư An Bình yếu ớt giải thích một câu.
"Đi quan sát à, vậy dẫn thêm cô đi với? Cô mới tới, tiện đường đi tham quan luôn."
Lăng Hiểu nói xong mỉm cười.
Rõ ràng mấy đứa nhóc muốn đi gây sự, chuyện tốt thế này, tất nhiên mị không thể bỏ qua! Xem náo nhiệt cũng cần phải giựt hàng đầu chứ!
Lương Bất Phàm:....
Cô Lăng, cô có nhớ bản thân mang danh nghĩa giáo viên không?
Lăng Hiểu: Đúng rồi, tôi là giáo viên, cho nên càng phải đi theo, tiện thể chỉ dạy học sinh chứ!
......
Mấy người ăn cơm xong rồi, liền rời khỏi căn tin.
Lăng Hiểu đi theo mấy học sinh, Tư An Bình bọn họ không dám quá thân thiết với Lăng Hiểu, chỉ có Lương Bất Phàm dọc đường nói chuyện với Lăng Hiểu như kiểu rất thân, thỉnh thoảng còn lấy đồ ăn trong túi ra ăn.
Lăng Hiểu liếc mắt sang nhìn.
Túi áo của thằng bé này là bảo bối không gian sao?