[Quyển 2] [Mau xuyên] Điện Hạ Nhà Ta Có Chút Ngoan
Phong Thiển vừa bước vào hoa viên, liền nghe thấy một loạt tiếng cười vui vẻ.
Trong không khí, hương hoa hòa quyện cùng hương phấn.
Cô khẽ cau mày, đi về phía nơi tổ chức yến tiệc.
Dung Vương từ xa nhìn thấy Phong Thiển, nàng mỉm cười đi tới chào: "Bệ hạ nể mặt đến, thật là vinh hạnh cho hoàng muội là thần."
Vừa nói Dung Vương vừa đưa Phong Thiển đến ngồi xuống ghế chính.
Hoa yến.
Nó không chỉ là một bữa tiệc bình thường, mà còn mang hơi hướng phong lưu.
Trong hoa yến do Vương phủ tổ chức có đầy đủ các nữ quan và quý nữ.
Nếu có một nam nhân có biểu hiện tốt trong hoa yến được một quý nữ để ý, thì đó cũng là một điều may mắn khi được thê chủ để mắt tới.
Trong hoa yến lần này, một số nữ quan lớn tuổi trong triều biết tin Nữ vương sẽ đến, đều mang theo những nhi từ mỹ mạo nhà mình đến.
Nghe nói Bệ hạ rất xinh đẹp, nếu bệ hạ để mắt tới rồi thu nhận, đó cũng là chuyện tốt.
Nói không chừng có thể được lòng Bệ hạ còn có thể được sắc phong làm Phượng quân.
Hơn nữa, bây giờ hậu cung của bệ hạ cũng không có một ai.
Như vậy, cơ hội được bệ hạ sủng ái cũng sẽ tăng lên, chí ít cũng có ít người tranh giành sủng ái.
Nhiều mỹ nam đã ngồi vào chỗ cùng mẫu thân.
Khi Bệ hạ bước vào.
Không ít nam nhân lén nhìn long nhan của bệ hạ.
Một cô gái mặc váy đỏ, có khuôn mặt xinh đẹp.
Họ khẽ cụp mắt xuống, hai má trắng nõn dần dần đỏ ửng, bệ hạ thật sự rất xinh đẹp, có khí chất vô cùng cao quý.
Nếu bệ hạ trở thành thê chủ... nghĩ đến thôi cũng thấy đỏ mặt rồi.
Nhiều mỹ nam thầm hạ quyết tâm rằng phải biểu hiện thật tốt để được bệ hạn chú ý tới.
...
Đợi mọi người đến gần hết, Thừa tướng cùng với bộ y phục màu trắng chậm rãi bước vào.
Đối phương có đôi mắt đen nhánh lạnh lùng, trên khuôn mặt tuấn mỹ không có một tia cảm xúc.
Tùy tiện tìm một chỗ trong góc để ngồi xuống.
Khi Thừa tướng bước vào, các quý nữ không khỏi hít một ngụm khí lạnh.
Sự xuất hiện của đối phương quá mức kinh diễm.
Ít người không thèm muốn vẻ đẹp như vậy.
Thật đáng tiếc đối phương quá lạnh lùng, bây giờ lại ở địa vị cao, thủ đoạn cũng cực cao.
Không ai dám có chủ ý với vị thừa tướng trẻ tuổi này.
Chỉ có thể nghĩ trong lòng.
Ngay cả Nữ Vương cũng không thành công, huống chi là bọn họ.
Sau khi Khuynh Dạ ngồi vào chỗ, ánh mắt hừng hờ rơi vào trên ghế chính.
Khi ánh mắt của hắn rơi vào cô gái ngồi trên ghế chính, hơi dừng lại, sau đó ngay lập tức thu hồi.
Hắn nhìn xuống, chậm rãi đưa tay lên, nhẹ nhàng rót trà xanh ấm vào trong chén bạch ngọc.
Hương trà thoang thoảng.
Khẽ che giấu mùi hương hoa phấn nhẹ nhàng trong không khí.
Sau một lúc.
Dung Vương tuyên bố bắt đầu yến tiệc.
Các thiếu niên mỹ mạo lần lượt bắt đầu biểu diễn tài nghệ của mình.
Người đầu tiên thực hiện là Ninh Thần, nhi tử của tướng quân.
Nước da của thiếu niên rất đẹp, đôi mắt đen nhánh của hắn giống như chứa đầy nước mùa thu, liễm diễm vô song.
Một thiếu niên vô cùng mỹ mạo.
Cũng là đối tượng của rất nhiều quý nữ muốn cưới hắn vào phủ.
Thiếu niên hướng về phía Nữ Vương trên ghế chính, giọng nói nhỏ nhẹ như suối trong: "Ninh Thần xin dâng lên bệ hạ một màn múa kiếm."
Ninh tướng quân cười đắc ý, giao thanh kiếm trên người cho thiếu niên.
"Thần nhi sẽ múa một khúc thật tốt để bệ hạ thưởng thức."
Đối với nhi tử của mình, Ninh tướng quân vẫn một mực tin tưởng.
Ninh Thần trời sinh mỹ mạo, không phải loại nam nhân yếu đuối, vừa ôn nhu mà cũng rất mạnh mẽ.
Phục vụ bệ hạ là thích hợp nhất.
Ninh tướng quân đương nhiên hy vọng nhi tử của mình có thể được bệ hạ sủng ái, có thể phong làm Phượng Quân, không còn gì tuyệt vời hơn nữa.
Đột nhiên, Phong Thiển được gọi tên, trong nháy mắt chỉ để ý tới nam tử xinh đẹp phía dưới.
Sau vài giây bối rối, cô gật đầu nhẹ.
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.