Phong Thiển cong mắt ngồi xuống chiếc ghế mềm mại bên cạnh.
Đối diện với Thừa tướng, ánh mắt cô hơi lóe lên.
Không được mời, vẫn là... Lần đầu tiên đối phương làm như vậy.
"Bệ hạ."
Khuynh Dạ hờ hững gọi Nữ Vương một tiếng.
Đôi mắt đen nhánh của Phong Thiển nhìn đối phương, hơi nghiêng đầu hỏi: "Thừa tướng đưa ta đi một chuyến được không?"
Nghe vậy, Khuynh Dạ trầm mặc rũ mắt xuống, giọng nói lạnh lùng mang theo vẻ xa lánh và hờ hững: "Bệ hạ có thể đã quên, vi thần và Bệ hạ không đi cùng đường."
Phong Thiển chớp chớp mắt.
Ừm.
Không tiện đường.
Cô vẫn biết.
Chỉ là...
"Thừa tướng không muốn mời ta đến phủ Thừa tướng làm khách sao?"
Nữ Vương nhìn chằm chằm vào thiếu niên trước mặt, giọng nói nhẹ nhàng, có nét đáng yêu độc nhất vô nhị của thiếu nữ.
Điều này hoàn toàn trái ngược với sự đoan trang và hào phóng của nguyên chủ.
Nữ Vương đột nhiên có một chút khác lạ.
Khuynh Dạ từ sáng sớm trong đại điện đã nhận thức được.
Ngoài ra... không hiểu sao lại dung túng rất nhiều lần Nữ Vương tiếp cận.
Dung túng... Ngay cả bản thân Khuynh Dạ cũng có chút bối rối.
Ví dụ, bây giờ, đối phương không được mời và hành động hơi vô phép.
Lại còn đề nghị đến phủ Thừa tướng của mình với tư cách là khách.
Vốn dĩ Khuynh Dạ cho rằng mình sẽ chán ghét những hành động của Nữ Vương.
Điều khiến thiếu niên ngạc nhiên là hắn đã không cưỡng lại được chút dao động trong lòng.
Thậm chí... Khi đối diện với ánh mắt trong trẻo và đen nhánh của cô, không thể không đáp lại đối phương.
Sững sờ một lúc.
Khuynh Dạ thấp giọng nói ra hai chữ: "Không được."
Vậy là từ chối rồi.
Bị từ chối, Phong Thiển cũng không kinh ngạc.
Dù sao thì mảnh nhỏ cũng chán ghét sự yêu thích của nguyên chủ đối với hắn nên nhất thời không thể có ấn tượng tốt với cô nhanh như vậy.