Thầm nghĩ, Ninh tiểu thiếu gia này quả thực là một người hiểu biết rộng rãi và chu đáo.
Nhân tài như vậy thực sự phù hợp với hậu cung, cũng là ứng cử viên sáng giá nhất cho vị trí Phượng quân.
Nếu nàng còn trẻ, nàng cũng sẽ bị Ninh tiểu thiếu gia mỹ mạo và ân cần này thu hút.
"Đi về phòng trước đi."
Nữ quan nói với Ninh Trần.
Cả hai từ từ bước lên cầu thang.
...
Một bên khác.
Khuynh Dạ ôm cô và bước vào căn phòng trong cùng.
Thực ra, trên đường đi, Phong Thiển đã thức dậy rồi.
Tuy nhiên, cô không hề nhúc nhích mà vẫn giữ tư thế ôm eo thiếu niên.
Vùi đầu vào vòng tay đối phương.
Quanh mũi trà ngập mùi hương của thiếu niên.
Không phải là mùi son phấn như kia.
Phong Thiển đột nhiên nghĩ đến những gì mảnh nhỏ đã nói trước đó, nói với cô là không nên nhận những nam nhân trang điểm đậm và nồng đạm mùi son phấn vào hậu cung.
Cũng cho biết... Nên chọn cái gì mà thanh thủy phù dung*?
*thanh thủy phù dung: ám chỉ vẻ đẹp thuần khiết không cần tô điểm thêm bất cứ cái gì
Phong Thiển chớp mắt.
Không phải mảnh nhỏ đang nói về bản thân hắn sao?
Phong Thiển đang bối rối suy nghĩ về điều đó, thì giọng nói của mảnh nhỏ vang lên trên đầu.
"Bệ hạ còn định giả vờ ngủ đến bao giờ?"
Phong Thiển: "???"
Hả? Sao mảnh nhỏ có thẻ biết được thế?
Khuynh Dạ hơi cong môi.
Từ lúc bế Nữ Vương lên lầu, cô gái trong tay hắn có chút cứng ngắc, từ cầu thang đi vào phòng trọ, cô vẫn không nhúc nhích.
Rõ ràng là đã thức dậy rồi.
Phong Thiển ho nhẹ, hỏi ngược lại: "Thừa tướng chưa có sự cho phép của trẫm đã tự ý ôm trẫm đi lên, chẳng phải là phạm thượng à?"
Nghe được câu văn hỏi của Nữ Vương, Khuynh Dạ dừng lại và nói một cách vo tội, "Vi thần đã xin sự đồng ý của bệ hạ."
Chỉ có điều...
"Chỉ là Bệ hạ không đích thân trả lời, vậy nên vi thần ngầm thuận theo."
Phong Thiển: "..."
Tâm tình của thiếu niên có chút vui vẻ, nói tiếp: "Nếu Bệ hạ thật sự muốn trừng trị vi thần, vi thần cũng sẽ sẽ không có lời oán giận, hoàn toàn là tùy ý Bệ hạ giải quyết."
Phong Thiển cứng họng.
Chuyện gì đã xảy ra vậy?
Đây có phải là mảnh nhỏ mà trước đó còn lạnh lùng như khối băng không vậy?
Không hiểu sao cô cảm giác... có chút vô lại?
Biết rất rõ là cô chỉ thuận miệng nói một chút mà thôi, cũng không thực sự xử phạt.
Chưa kể đối phương biết nguyên chủ thích mình.
Mảnh nhỏ thế này... là đang trêu cô à?
Cô hơi tức giận, lần này cô không thể lại tha thứ cho mảnh nhỏ nữa.
Nuông chiều quá cũng không tốt.
Ai bảo trước đây hắn còn nhét người cho cô cơ chứ!
Phong Thiển nghiêm mặt nói, giả bộ lãnh đạm: "Thừa tướng buông ta xuống."
Giọng nói của Nữ vương vốn là nhẹ nhàng mềm mại, cho dù lúc này cô có chút hung dữ cũng chỉ khiến người ta cảm thấy dễ thương mà thôi.
Trong lòng Khuynh Dạ cũng biết đối phương là quân, hắn là thần.
Theo lý thì hắn phải tuyệt đối tuân theo mệnh lệnh của nữ vương.
Chỉ là... Lần này, đột nhiên cảm thấy có chút không nguyện ý.
Khuynh Dạ nhấc chân đi về phía giường, giọng nói như thường ngày: "Là thần tử của Bệ hạ, Vi thần đương nhiên phải hầu hạ Bệ hạ cho tốt."
Vì thế......
"Vi thần cũng có nhiệm vụ đích thân ôm Bệ hạ đến giường."
"Còn nữa..."
Khuynh Dạ nhẹ nhàng đặt Nữ vương xuống giường, dưới ánh mắt chăm chú của người đối phương, hắn từ từ chống tay sang hai bên của Nữ vương.
Tóc của thiếu niên rơi xuống.
Môi mỏng khẽ mở: "Hơn nữa...Không phải Bệ hạ từ trước đến nay đều một mực thích vi thần hay sao?"
"Chẳng lẽ... Tình yêu của bệ hạ vẫn luôn là giả?"
Khuynh Dạ cụp mắt xuống, đôi mắt đen nhánh thâm thúy nhìn Nữ vương một cách lặng lẽ và chăm chú.
Ánh mắt này khiến Phong Thiển sững sờ.
Lúc đầu cô còn đang than thở trong lòng rằng nguyên chủ luôn thích hắn nhưng đối phương luôn không đoái hoài quan tâm.
Tuy nhiên, sau khi bắt gặp ánh mắt như thiêu đốt của đối phương.
Phong Thiển im lặng.
Một lúc sau.
Cô hỏi: "Thừa tướng không phải lúc nào cũng hờ hững với trẫm sao? Hôm nay lại như lại như vậy là có ý gì?"