[Quyển 2] [Mau xuyên] Điện Hạ Nhà Ta Có Chút Ngoan

Chương 370: Nguyện làm Thừa tướng quỳ dưới váy của Điện hạ (35)



Editor: Nha Đam

Phong Thiển giới thiệu: "Khuynh Dạ, Thừa tướng của Phong Nguyên Quốc."

Sau khi nghe cô nói xong, Đại hoàng nữ không khỏi ngạc nhiên hơn.

Nàng đã sớm nghe nói rằng Nữ vương của Phong Nguyên Vương quốc thích Thừa tướng đại nhân, đã bị đối phương từ chối nhiều lần.

Bây giờ có vẻ như...

Đại hoàng nữ vừa định nói thì thiếu niên lạnh lùng ở bên lãnh đạm nói: "Cũng là... Người của bệ hạ."

Lần này, tất cả mọi người nhìn chằm chằm vào Thừa tướng với ánh mắt kinh ngạc.

Như mọi người đã biết, Thừa tướng là người có tính cách vô cùng lạnh lùng, lòng dạ sâu không thấy đáy.

Tuy nhiên, những lời vừa rồi dường như không thể thốt ra từ khỏi miệng hắn được.

Quả thực là không thể tin được.

Phong Thiển liếc nhìn thiếu niên bên cạnh, chớp mắt rồi lại nắm tay thiếu niên.

Phụ họa nói: "Ừm, của tôi."

Đại hoàng nữ cười nói: "Xem ra Thiển Thiển và Thừa tướng rất ân ái."

Cuối cùng, Đại hoàng nữ nói nhỏ vào tai Phong Thiển: "Thiển Thiển, ta cũng chuẩn bị một món quà lớn cho ngươi ~"

Nói xong, Đại hoàng nữ liếc mắt nhìn thiếu niên bên cạnh.

Món quà này, ban đầu, Thiển Thiển có lẽ sẽ rất thích nó.

Chỉ là bây giờ... có chút rắc.

Tuy nhiên, vì mọi thứ đã sẵn sàng nên việc đưa cho đối phương là điều đương nhiên.

"Hả?"

Phong Thiển hoang mang.

Đại hoàng nữ cười nói: "Thiển Thiển buổi tối sẽ biết. Đi đường bôn ba, ta sẽ không quấy rầy Thiển Thiển nghỉ ngơi."

Đại hoàng nữ rời đi, khi đi ngang qua Ninh Thần, nàng không khỏi nhíu mày.

Ninh Thần là tiểu công tử tuấn mỹ nổi tiếng của Phong Nguyên Quốc.

Vì bản tính yêu thích cái đẹp, nàng đã đặc biệt mời Ninh thiếu gia này qua.

Hôm nay gặp mặt, tuy không được phong nhã như Thừa tướng Phong Nguyên Quốc, nhưng hắn cũng là một mỹ nam hiếm có.

Đại hoàng nữ mỉm cười rời đi.

Sau khi Đại hoàng nữ rời đi.

Khuynh Dạ hoàn toàn không để ý đến những người còn lại, trực tiếp kéo cô vào trong cung điện, tùy ý tiến vào một gian phòng rồi khóa cửa lại.

Thiếu niên ôm cô, phần lớn trọng lượng của hắn đều dồn vào cô.

Giọng nói hơi trầm xuống: "Thê chủ, vừa rồi nàng nói gì với người vậy?"

Gần quá...

Phong Thiển có chút đứng không vững, lưng dựa vào tường để ổn định thân mình.

"Nàng? Đại hoàng nữ?"

"Ừm."

Phong Thiển nói: "Nàng nói muốn tặng ta một món quà lớn".

Ánh mắt Khuynh Dạ hơi lóe lên, hờ hững hỏi: "Món quà gì?"

"Ta cũng không biết. Nhưng nàng nói sẽ tìm ra vào buổi tối."

Phong Thiển trả lời thành thật.

Nhưng......

"Chàng đứng dậy được không? Nặng lắm..."

Đêm qua, Phong Thiển cảm thấy thắt lưng của mình sắp vỡ vụn rồi.

Bây giờ, Phong Thiển cảm thấy rằng toàn bộ cơ thể cô sắp bị mảnh nhỏ đè nát mất.

Nghe lời cô nói, Khuynh Dạ từ từ đứng dậy.

Khi ngón tay của thiếu niên trượt đến eo cô, Phong Thiển vô thức nói: "Đừng siết..."

Khuynh Dạ dừng lại, ngay khi hắn định kéo cô vào vòng tay của mình, hắn đã bị người đối phương chặn lại.

"Ừm, đêm nay chàng có thể ngoan một chút không? Thắt lưng ta đang đau..."

Phong Thiển mệt mỏi.

Không thể không nói sức lực của mảnh nhỏ rất lớn.

Hết lần này đến lần khác không thể kiểm soát được sức lực.

Khuynh Dạ sững sờ một lúc, rồi khẽ bật cười.

Vẫn ôm cô trong tay, nhưng lần này, động tác của hắn rất nhẹ.

Hắn nhẹ giọng nói: "Được, thê chủ, sau này ta sẽ khống chế thực lực..."

"Là chàng nói đấy nhá."

"Ừm là ta nói."

...

Bữa tối được Đại hoàng nữ đặc biệt chuẩn bị theo tiêu chuẩn của Nữ Đế.

Chiếc bàn gỗ tròn lớn bày đầy những món ngon, cũng như nhiều loại rượu ngon khác nhau.

Điều này được chuẩn bị riêng cho Nữ vương của Phong Nguyên quốc.

Các nữ quan đi cùng và những người khác được bố trí riêng.

Vì Phong Thiển, Khuynh Dạ được ăn tối cùng với Nữ vương.

Thiếu niên nhìn chằm chằm vò rượu, không khỏi có chút xuất thần

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.