Editor: Phong Nguyệt
Chỉ đăng trên truyenwiki1.com _phongnguyetnguyet_
Các trang web khác là re-up. Hãy đọc bên truyenwiki1.com để ủng hộ editor.
"Bạn trai à, sắp thi cuối kì rồi, anh đừng có không đàng hoàng, mải chơi như thế."
"Bài đọc hiểu với bài làm văn em giao cho anh, anh làm xong chưa?"
"Nếu anh muốn đi chơi cũng phải chờ đến khi thi xong. Muốn đi đâu, em đi cùng anh."
Ngụy Việt đang có chút mất mát, nghe thấy câu cuối, vội vàng gật đầu, "Anh làm gần xong rồi, cuối kì nhất định sẽ thi tốt."
Đường Quả rất thích đôi mắt sáng lấp lánh của Ngụy Việt. Ánh mắt của cậu rất chuyên chú, đặc biệt là mỗi khi nhìn cô, đôi mắt đen sáng ngời ấy không hề có người khác, chỉ có mỗi mình cô.
Cô chạm vào trán Ngụy Việt, miệng cười, "Anh đáng yêu quá, muốn thơm anh một cái ghê."
Ngụy Việt đỏ mặt, không dám nhìn vào mắt Đường Quả. Nhưng cậu cũng không nỡ tránh đi, chỉ nghiêm túc đỏ mặt nhìn cô. Học sinh lớp C2-3 đang vụиɠ ŧяộʍ quan sát vãi chưởng một tiếng. Đánh người còn không thèm chớp mắt một cái, thế mà lại đỏ mặt.
Đây thật con mẹ nó siêu cấp đáng sợ!!!
"Mọi người đang nhìn, chúng ta vẫn đang trong lớp." Ngụy Việt thỏ thẻ, "Quả Quả nếu muốn thơm anh thì chờ tan học rồi chúng ta tìm chỗ không người."
Dáng vẻ em thích làm gì thì làm khiến Đường Quả không ngừng cười được. Thích Ngụy Việt quá đi, đã đáng yêu rồi lại còn rất thành thật.
Tay nhỏ mềm mại chạm mi mắt Ngụy Việt, cậu không có ý trốn tránh. Dù không thơm được nhưng bạn gái muốn sờ vẫn có thể.
Cậu cảm giác được các bạn cùng lớp dựng vở lên che mặt rồi trộm nhìn mình. Cậu hung dữ trừng mắt, dọa các bạn không dám quay xuống, lúc đó mới hài lòng.
Rồi cậu quay sang đối diện với Đường Quả, lại lộ ra đôi mắt cún con ngoan ngoãn trông chờ, khiến cả C2-3 khó chịu, giống như vừa bị bạo kích.
Muốn hộc máu.
Phân biệt đối xử thế mà cũng được à?
Mãi mới tan học, cả C2-3 vội vội vàng vàng chạy như bay ra ngoài. Bọn họ không muốn trên lớp ăn cơm chó rồi lúc tan học cũng phải ăn cơm chó đâu.
Không cần quay đầu lại cũng biết, Ngụy Việt thu dọn sách vở cho giáo hoa Đường, cũng chịu thương chịu khó xách cặp, giống hệt như vệ sĩ bên người cô, tùy thời tùy khắc có thể lao ra, tránh cho Đường Quả bị người khác đụng vào.
Đến khi Đường Quả an toàn lên xe rồi cậu mới khôi phục lại dáng vẻ lưu manh. nhà họ Đường cũng biết chuyện Ngụy Việt, để hiểu rõ cậu, họ lựa chọn theo dõi cậu.
Về sau Đường Quả nói với ông bà Đường rằng Ngụy Việt là bạn trai cô, còn muốn đỗ đại học B với cô, họ không có ngoài ý muốn tí nào.
Lại nghe chuyện Ngụy Việt thay đổi, thành tích vụt vụt lên cao như phóng hỏa tiễn, hai ông bà đã bình tĩnh tự nhiên, cười nói, "Đúng là người mà con gái bố mẹ coi trọng."
Ngụy Việt từ chỉ đưa tiễn Đường Quả lên xe của nhà họ Đường, giờ đã có thể ngồi trên xe, đến nhà họ Đường làm khách.
"Thưa cô, ông chủ và bà chủ muốn mời cậu Ngụy đây về ăn cơm." Tài xế cười tủm tỉm, biểu hiện của cậu Ngụy học kì này đúng là lóe mù mắt chó.
Ban đầu có nhiều người cười nhạo nhà họ Đường, nói con gái nhà họ Đường bị hủy dung, phải dây dưa với lưu manh. Người ta làm sao mà biết được, tên côn đồ đó là viên ngọc trai dưới một lớp bụi, một lòng chỉ thích cô công chúa ngọc trai.
Ngụy Việt rất vui vẻ, vội vàng ra xe, đỡ Đường Quả lên xe rồi ngồi vào. Cậu cười với tài xế, lộ hết cả răng ra. Dáng vẻ ngu ngốc ấy khiến thái dương tài xế co giật liên hồi.