(Quyển 2) Mau Xuyên Nữ Phụ Bình Tĩnh Một Chút !!!

Chương 261: Hoa hậu giảng đường bị hủy dung (52)



Editor: Phong Nguyệt

Chỉ đăng trên truyenwiki1.com _phongnguyetnguyet_

Các trang web khác là re-up. Hãy đọc bên truyenwiki1.com để ủng hộ editor.

Lại đến thi cuối kì. Kỷ Tiểu Tư cực kì tự tin đi vào phòng thi.

Đường Quả ngồi ở vị trí thứ nhất, Phó Trác Thư ngồi sau cô.

Nếu như Đường Quả vẫn đứng đầu, cậu ta vẫn đứng sau không bỏ, nhưng cậu ta với Đường Quả vẫn có khoảng cách. Cậu ta thông minh, các môn khác có thể sánh được với Đường Quả, chỉ có Ngữ văn tách hai người ra.

"Thi tốt." Đi ngang qua Đường Quả, cậu ta không nhịn được, nhỏ giọng chúc một câu.

Đường Quả chỉ cười đáp, "Ừ."

"Hi vọng cậu sẽ không bị tôi vượt qua."

Đường Quả cong môi lên, "Cậu không có cơ hội."

Đường Quả quay đầu nhìn vị trí số hai, nheo mắt lại. Cô thấy bạn trai cô ngồi chỗ này sẽ hoàn hảo hơn. Chốc nữa ra hỏi xem cậu có tự tin đoạt vị trí này hay không.

Cuộc thi rất thuận lợi. Đường Quả sớm ra khỏi phòng, sau đó đến phòng thi của Ngụy Việt. Giám thị đi ngang qua cũng không ngoài ý muốn, hai cô cậu này yêu đương là có giấy thông hành.

Môn thi đầu tiên là Ngữ văn, Ngụy Việt dùng hết thời gian để làm bài.

Ra khỏi phòng, dù đang là mùa đông nhưng trán cậu đã lấm tấm mồ hôi. Đường Quả lấy khăn giấy đưa cho cậu. Nếu đây không phải môi trường sư phạm, cô rất vui lòng giúp bạn trai lau mồ hôi.

"Thi thế nào rồi?" Cô tủm tỉm cười hỏi.

Ngụy Việt thấy bài hôm nay cũng không quá khó nhằn, mắt sáng lên, "Anh nghĩ là cũng không tệ." Nói xong, cậu cười toét miệng, kéo tay bạn gái ra ngoài, "Muốn ăn gì không?"

"Hôm nay nhìn vị trí đằng sau, em thấy vị trí đó rất hợp với anh." Đường Quả cười lên, trong mắt có vài phần mong chờ, "Không biết đến bao giờ bạn trai em mới có thể ngồi sau em trong phòng thi đây."

Hệ thống: Ờm, kí chủ... Thật một lời khó nói hết, đủ loại thủ đoạn thả thính anh trai nhỏ, thính đến mức anh trai nhỏ mặt đỏ tim đập, còn cổ vũ anh trai nhỏ tiến về phía trước, làm cái gì cũng thanh lệ thoát tục.

Ngụy Việt hiểu ngay ý của Đường Quả, cũng biết rõ vị trí thứ hai là của ai. Nhớ đến Phó Trác Thư thỉnh thoảng còn nhìn Quả Quả nhà mình, ánh mắt là lạ, cậu chợt thấy có chút gấp gáp.

"Quả Quả nói đúng. Vị trí đó rất hợp với anh." Ngụy Việt thận trọng, "Nhanh thôi, anh sẽ ngồi vào vị trí đó."

Đôi mắt Đường Quả cong cong. Cô nắm lấy bàn tay to lớn của bạn trai, dắt đi, "Biểu hiện tốt, hôm nay em mời bạn trai ăn một bữa."

Trong đầu Ngụy Việt bây giờ chỉ có học văn, ôn văn, không được, nhất định phải để ông ngoại mời một giáo sư Ngữ văn để nhanh chóng nâng điểm.

Học lệch thế này không tốt. Cậu nhớ rõ Phó Trác Thư thi giữa kì chỉ kém bạn gái cậu mười điểm, chênh lệch rất nhỏ.

Các môn khác, chỉ cần cậu chăm chỉ, khi được tối đa là không thành vấn đề; vấn đề là môn Ngữ văn, với cậu phải nói là có chút khó.

Nhưng giờ không giống nữa. Bạn gái cậu hi vọng được cùng một phòng thi với cậu, muốn cậu ngồi sau cô ấy, cậu nhất định phải nâng điểm Ngữ văn lên.

Cuộc thi kết thúc thuận lợi. Đường Quả với Ngụy Việt chỉ dùng nửa thời gian để làm bài, làm xong ra khỏi phòng thi ngay. Sau đó, hai người liên tục vung cơm chó, đi ra ngoài phố ăn vặt ngọt ngọt ngào ngào.

Sau học kì này, Ngụy Việt thành tấm gương treo đầu môi của các giáo viên. Chỉ cần có học sinh không cố gắng, họ sẽ nói một câu, "Các em nhìn bạn Ngụy Việt lớp C2-3 đi, biết thành tích của bạn ngày trước không? Đứng thứ nhất đếm ngược. Bây giờ thì sao, top 50 rồi. Ngụy Việt gia thế tốt còn cố gắng như thế, các em sao còn mượn cớ sa đọa?"

Học sinh: Nhưng đầu óc bọn em không có tốt bằng Ngụy Việt, ôi ôi, cuộc đời này sao khó khăn quá đi.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.