Phim mới của Kiều Nghiệt khởi quay.
Lương Triều vai nam chính, nữ chính là một diễn viên rất có thực lực tên Nhiếp Linh Linh.
Nam phụ khiến Đường Quả cảm thấy ngoài ý muốn, là Sở Nặc.
Đến lúc bắt đầu quay cô mới hiểu rõ, vì sao mọi người hay nói Kiều Nghiệt tính tình không tốt.
Dù là Sở Nặc hay Nhiếp Linh Linh, có kĩ thuật diễn thuộc phái thực lực hay không cũng bị Kiều Nghiệt chửi mắng trên dưới mười lần.
Hầu như không ai một lần qua, kể cả Đường Quả.
Nhưng liên quan đến Đường Quả, ai cũng phát hiện ra Kiều Nghiệt không có nguyên tắc đến mức nào.
Ví dụ, có cảnh nữ phụ với nam phụ cùng diễn, Kiều Nghiệt cảm thấy chưa đủ tình cảm.
Hắn tóm Sở Nặc mắng đến nghiêng trời lệch đất, Sở Nặc yên lặng chấp nhận. Được đóng phim của Kiều Nghiệt, bị mắng đến trăm lần cũng đáng.
Nhưng quay sang đến Đường Quả, Kiều Nghiệt lại kéo cô về phía mình, còn cho cô xem hắn chỉ đạo, một câu nói nặng cũng không có, "Nhớ kĩ chưa?"
"Nhớ rồi." Đường Quả cười tủm tỉm.
"Ừ."
Kiều Nghiệt xụ mặt, "Có mệt không?"
"Vẫn tốt."
"Đói không?"
"Hơi hơi."
"Vậy ăn chút gì đi rồi quay tiếp."
Mọi người: Ha ha...
Sở Nặc: Có một câu đờ mờ mờ không biết nên nói hay không.
"Muốn ăn gì, anh bảo người đi mua cho."
Chu Ý vội vàng nhảy ra, "Để em mua, để em mua."
"Đạo diễn, chúng tôi cũng đói, cũng mệt." Lương Triều đứng ở bên phát ngôn, "Đạo diễn, mua nhiều nhiều chút, cho mỗi người một phần."
Kiều Nghiệt không thèm nhìn Lương Triều, quét mắt nhìn tất cả mọi người, "Đói rồi?"
"Mệt rồi?"
"Mới quay có hai giờ!! Hiện tại chỉ là ba giờ chiều! Mới ăn cơm trưa xong có ba tiếng đã kêu mệt??? Là diễn viên có đủ tư cách, phiền tất cả chuyên nghiệp lên cho tôi. Ông đây quay phim không hi vọng nghe thấy bất kì ai kêu mệt!"
Ờ!
"Tiểu Ý, đi mua ít đồ ăn, chia cho mọi người." Đường Quả cười cười, "Đạo diễn của chúng ta quá nghiêm túc rồi. Diễn viên cũng là người, cũng sẽ mệt sẽ đói thôi."
Lương Triều cùng những người khác vội vàng gật đầu, lại nữa. Giờ họ không chỉ có mệt thân mà tâm cũng vô cùng mệt mỏi.
Kiều Nghiệt vừa rồi còn nghiêm túc đột nhiên thay đổi một trăm tám mươi độ, "Nếu ai cũng mệt thì nghỉ nửa giờ." Sau đó, hắn gọi trợ lí đi mua đồ ăn.
Lương Triều gặm đùi gà, vỗ vai Sở Nặc trưng vẻ đau khổ, khuyên nhủ, "Lần sau có mệt có đói ấy, tìm Tiểu Quả là chuẩn không cần chỉnh. Kiều Nghiệt trước mặt Tiểu Quả cực kì không có nguyên tắc, lật mặt còn nhanh hơn lật sách."
"Tôi hiểu rồi." Sở Nặc gật đầu, "Bí quyết để không bị mắng là Đường Quả."
"Không sai."
Nhiếp Linh Linh cười, ngồi xuống một bên, "Thật sự, từ lúc hợp tác với đạo diễn Kiều đến giờ, đây là lần đầu tiên chị thấy quay phim của cậu ta nhẹ nhàng như thế này."
"Ngày trước ấy, chị quay ba mươi lần mới qua một cảnh, mỗi cảnh bị mắng đến mười mấy lần, quen lắm rồi. Hôm nay nhiều nhất mười lần đã qua."
Sở Nặc: "..." Đáng sợ.
"Chị Linh Linh đừng sợ," Lương Triều nháy mắt, "Về sau phim nào của Kiều Nghiệt cũng có Tiểu Quả."
Mắt Nhiếp Linh Linh sáng lên. Chị bật cười, "Vậy thì tốt quá, ha ha, chị phải đi báo tin mừng này cho mọi người mới được."
Phim này của Kiều Nghiệt là phim hình sự trinh thám, nội dung bên trong là hành trình phá án, cũng nói về một tội phạm chỉ số IQ cao và tình cảm phức tạp giữa các nhân vật.
Nam chính là cảnh sát, nữ chính là pháp y. Nữ phụ vốn là bác sĩ nhưng sau vì nam chính mà thành pháp y.
Đây là một vụ án gϊếŧ người hàng loạt. Nạn nhân có nam có nữ, ban đầu không tìm thấy được động cơ.