[Quyển 2] [Mau xuyên] Nữ Phụ Lưu Manh!!! Vật Hi Sinh Mau Phản Kích!

Chương 135: Ngắm một lần hoa nở rộ tung bay (8)



Xe ngựa thong dong lăn bánh tới trước trên con đường bằng phẳng của Hoàng Thành. Buồng xe ngựa lắc lư đưa người quay về hoàng cung rộng lớn.


Việc Lăng Triệt lén lút đưa Thất Nguyệt cùng Mặc Dương Kỳ ra ngoài chơi gần một ngày đêm bị đem ra xử lí trước mặt hoàng hậu. Bị chính mẫu thân mình nghiêm trang chất vấn hơn một buổi chiều, đợi đến khi chân quỳ đã tê rần mới được rời đi. Riêng về vật kỳ quái hắn mang về, vị mẫu nghi thiên hạ này tỏ ý, chỉ cần thứ đó không phải ác linh, nuôi thêm một trăm con với bà mà nói thì cũng không phải vấn đề gì lớn.


Dù sao Mặc Liên Kiều đã có sẵn một con màu đen rồi đấy thôi.


Dạ Nguyệt "..." Lão tử không phải thú cưng!!!


Bởi vì được chia đồ ăn, hơn nữa từ đầu đến giờ Lăng Triệt luôn tỏ ra rất nho nhã lễ độ nên thái độ chùm hắc khí kia với hắn cũng ôn hòa hơn rất nhiều, không còn cất tiếng là đòi giết đòi chém nữa. Hằng ngày đều ngoan ngoãn quanh quẩn gần chỗ thiếu niên. Kể cả lúc ăn cơm, lúc ngủ lẫn đọc sách, nếu không phải ai đó ngại ngùng la hét đẩy nó ra ngoài, có khi hắc khí còn định theo hắn vào tận nhà vệ sinh xem xét.


Lăng Triệt "..." Cũng không thể dính người như vậy chứ???


Mặc Dương Kỳ sau một lần kia liền trở lên đặc biệt trong đám hoàng tử cùng con cháu thế gia tại Hoàng Thành. Cũng không tên nào muốn đi tìm vị Ngũ hoàng tử này gây phiền phức nữa. Về phần Thất Nguyệt, không hiểu vì sao bắt đầu ngưng quấn hắn mà chuyển sang mục tiêu mới Mặc Dương Kỳ. Cả ngày ríu rít chạy quanh Ngũ cung luôn miệng gọi Dương Kỳ ca ca, thậm chí nhận được một cái ánh mắt từ bản mặt lạnh kia thôi liền có thể cười cả ngày. Thật sự khiến người ta có chút đau đầu không thôi.


Lăng Triệt càng thêm tim tưởng việc tên nhóc Dương Kỳ là nam chính.


Đi một chuyến, nói không đến vài câu, thành công thu phục mấy em gái, chắc chắn chỉ có nam chủ!!!


Nhị Tam [ ... ] Não bổ đến mức này, cũng không muốn khuyên nữa.


Dù sao không có Thất Nguyệt cả ngày chít chít phá việc, hành động của Lăng Triệt cũng thuận lợi hơn rất nhiều.


Cơ mà thật đáng tiếc, chỉ một tuần sau khi trở về, Mặc Dương Kỳ có thể nói ngày nào cũng đặc biệt đến thăm hắn. Nhờ đó kéo theo Thất Nguyệt một cách cực kỳ có ý tứ.


Lăng Triệt "..." Đậu!


Nhị Tam [ Ký chú, không được nói bậy. ]


Lăng Triệt [ ... ]


Cũng không phải huynh đệ tình thâm gì đó, chỉ là ưa thích đến chỗ hắn chơi, việc này càng làm ai đó thêm khó xử. Dạ Nguyệt một bên nhìn cũng chỉ hừ lạnh một tiếng rồi thôi.


Chỗ của Lăng Triệt, cũng nhờ vậy mà luôn không bớt ồn ào náo nhiệt.


Cái này... Coi như tốt đi?


---


Mưa rào từng giọt từng giọt tí tách rơi xuống, gió thổi qua ào ào, những hạt mưa tích tụ trên mái hiên thành từng dòng theo đó rơi xuống đất.


Thẳng trên con đường lát đá sỏi đến đình viện cách đó không xa, hai bên trồng hai rừng cây trúc cao vút xanh mơn mởn, lá bị mưa thấm ướt vẫn rì rào nghiêng ngả đổ vào nhau.


Thiếu niên một thân trường bào màu đen, trong ngực ôm theo hồ ly, tay cầm theo ô giấy dầu, từ từ đi tới. Vừa vặn đi ngang qua rừng trúc cùng đình viện, liền dừng bước ngắm nhìn. Nếu để ý kĩ sẽ thấy, nhảy ra từ trên vai hắn, ẩn sau màn mưa có một bóng nhỏ màu đen thấp thoáng.


Mưa vẫn đang rơi.


Tâm tình thiếu niên buông lỏng, tư thế thoải mái. Nghiêng ô sang một chút che chở cho hắc khí, thong thả cất bước.


Khí lưu màu đen trở về lượn quanh người hắn, sương mù màu đen qua hơn hai tháng nay càng thêm đậm màu, đưa tay ra không thấy năm ngón.


Dạ Nguyệt đi bên cạnh thiếu niên, đưa mắt nhìn hắc vụ lơ lửng trên đầu, phàn nàn,


"Thứ khả nghi như vậy mà ngươi cũng thu về, thật là...."


Lăng Triệt vươn một ngón tay về phía trước, đón lấy một giọt mưa lạnh rơi xuống, chợt mỉm cười, nói,


"Ngươi không cảm thấy nó khá thú vị sao?"


Hắc khí nghe vậy cũng hơi rung động. Tốc độ lượn lờ càng nhanh, đắc ý xoay qua hạ thấp xuống, đối diện với hồ ly nhỏ như muốn khoe khoang.


Dạ Nguyệt không buồn chấp nhất với một tàn hồn, chỉ hừ lạnh một tiếng nhìn về hướng khác. Lúc lâu sau lại cất lời,


"Phía bên kia... Vẫn không có sao?"


Không gian nhất thời yên tĩnh.


Thiếu niên dùng lực nắm chặt lấy bàn tay, lẳng lặng nhìn mưa không ngừng rơi xuống, lạnh lẽo phun ra hai chữ,


"Không có." Bất luận cái gì cũng không có.


Hắc vụ cảm thấy không khí đột nhiên trầm xuống, có chút giật mình mà giảm lại tốc độ, ngoan ngoãn nép vào một bên người thiếu niên.


Hồ ly than nhẹ, lại nói,


"Nếu đã vậy, cứ để nó tự nhiên đến đi. Giống như tên họ Ôn kia nói với ngươi ấy."


[ Ta cũng thấy ý kiến của hắn không tồi. Ngài không nên quá chấp nhất với việc tìm kiếm như thế. Đã định thì sẽ gặp thôi. ]


Nhị Tam từ đâu đột ngột bay ra cũng cho ý kiến.


Vẻ mặt Lăng Triệt tái nhợt, khẽ gật đầu thay cho lời đáp. Cả người giống như vô lực chậm rãi bước về phía trước, ánh mắt lộ ra vẻ như cười như không.


Bảo bối... Ngươi vì cái gì vẫn chưa xuất hiện?


Làn sương màu đen nấp từ phía sau hắn nhanh chóng chui ra, nhẹ nhàng đáp xuống trên vai thiếu niên. Rụt rè vươn ra một tia hắc khí rất mỏng chạm vào gương mặt vô thần kia như an ủi. Bất quá cảm giác cũng lướt qua rất nhanh, khiến người nọ không để ý đến.


Mưa đập trên tán ô lộp bộp vang dội.


Bọt nước bắn lên rồi lại hạ xuống, xuôi theo dòng chảy vô tận rơi xuống, cuốn theo thời gian hòa vào dòng nước. Thắng đến bốn năm sau.




Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.