Editor: Nhất Dạ Diễm Vũ
*** ***
Sưu Thần Hào trong lòng đau.
Lão tử mạo hiểm lớn như vậy, nói xấu Chiến Thần đại nhân, đều chỉ vì toàn tâm toàn ý dỗ tiểu gấu con nhà cô, kết quả cô nháy mắt liền hòa hảo???
Sưu Thần Hào quả thật mục trừng cẩu ngốc.
Nữ nhân các cô, thật sự là không thể hiểu nổi!
—
[Bản dịch này được đăng tại truyenwiki1.com/user/Nhatdadiemvu]
Phồn Tinh không chịu ăn tinh hạch.
Tần Liệt vẫn luôn lặng lẽ tìm kiếm những biện pháp khác để giúp cô kích phát dị năng, nhưng từ đầu đến cuối đều không thu hoạch được gì.
Chuyện đáng mừng duy nhất chính là, suốt bảy năm mạt thế, Phồn Tinh cũng không hư thối như các tang thi khác.
Cho đến một ngày.
Tiểu tang thi ủy khuất đến trước mặt Tần Liệt, trái ngửi ngửi phải ngửi ngửi, sau khi không ngửi thấy mùi kỳ lạ gì trên người hắn, liền đặc biệt tủi thân nói: "Tần Liệt, tôi giống như, thối."
Cô giống như thối.
Trên người có một cỗ hương vị kỳ quái, như cá chết để nhiều ngày chưa kịp ăn.
Trong lòng Tần Liệt lộp bộp một tiếng.
Dự cảm xấu nháy mắt quét qua toàn thân, việc mà hắn sợ hãi nhất mấy năm nay, cuối cùng đã đến.
"Tắm rửa, vẫn không sạch sẽ." Phồn Tinh tiếp tục cáo trạng.
Cô cũng không biết, tại sao lại, thối.
Tức giận!
"Không sao, chúng ta cứ làm bộ như không ngửi thấy, được không?" Trong lòng Tần Liệt nói không nên lời là tư vị gì.
Phồn Tinh: "? ? ?" Còn có thao tác như vậy sao?
Hai năm trước, Tần Liệt đã ở bên ngoài góp nhặt tủ đông cùng máy phát điện, chỉ vì muốn ứng phó tình huống hôm nay.
Thể xác Thấp Lè Tè đã bắt đầu hư thối, để cô ở trong tủ đông, không biết có thể trì hoãn một chút hay không?
Tủ đông trải thảm mềm mại, Tần Liệt đem người dỗ vào trong.
Phồn Tinh ngủ trong tủ đông rộng lớn, nhưng cứ nhiều thêm một ngày, liền sẽ cảm thấy khả năng tự điều khiển thân thể của mình, càng dần kém đi.
Không phải như lúc cô vừa tới thế giới này, bởi vì mệt nên động tác chậm chạp.
Mà là tay chân cô mềm như bông, không thể động đậy.
Cho dù muốn động, cũng không cách nào động được.
Thân hình đã hư thối, khả năng cử động thân thể đối với Phồn Tinh liền trở thành chuyện cực kỳ khó khăn.
Hơn nữa, cô giống như càng ngày càng thối.
Tủ đông xác thực có thể trì hoãn tốc độ hư thối của Phồn Tinh, nhưng nhiều lắm cũng chỉ trì hoãn được mười ngày nửa tháng, đây đã là cực hạn!
"... Tần Liệt, tôi không muốn, ở tủ đông." Phồn Tinh mềm như bông nói.
Trong lòng cô có dự cảm, cô cảm thấy, cô đã sắp biến hư thối như những tang thi ngoài kia.
"Phồn Tinh, em nhịn một chút, cố nhẫn nhịn được không?" Thời điểm Tần Liệt nói lời này, trong lòng có điểm trống rỗng.
Bởi vì hắn cũng không biết, Phồn Tinh phải nhịn tới khi nào.
Nếu có thể tìm được biện pháp, thì trong hai năm qua đã sớm tìm được.
Hiện tại thời gian của cô không còn nhiều, muốn ngăn cản hư thối, gần như là chuyện không có khả năng.
Cho dù đem Phồn Tinh hoàn toàn đóng băng, thì có thể đóng băng bao lâu?
Tất cả những chuyện này, trong lòng Tần Liệt kỳ thật đều rõ ràng, chẳng qua hắn muốn lừa mình dối người, ở bên Phồn Tinh nhiều hơn mấy ngày mà thôi.
"Nhưng tôi, không muốn nhịn nha."
"... Tôi, thối, khó chịu."
Phồn Tinh không muốn biến thành một bãi thịt nát vụn hôi thối, còn bị Tần Liệt và những người khác nhìn thấy.
Thấp Lè Tè cũng có sĩ diện, cô một chút đều không muốn.
Tần Liệt cả người cứng đờ.
"Anh nổ súng, bắn vào đầu tôi, được không?" Phồn Tinh nắm tay Tần Liệt, gắt gao siết lấy.
Kỳ thật, có một tí xíu, luyến tiếc Tần Liệt Tiểu Hoa Hoa nha.
Nhưng mà, Phồn Tinh rất vui vẻ.
Bởi vì Tần Liệt Tiểu Hoa Hoa rất tốt, Tống Ngải Ngải rất tốt, Tạ Đình Châu rất tốt, tất cả mọi người đều rất tốt.
Cô ở thế giới này thật sự vui vẻ, còn được cùng Tiểu Hoa Hoa ở bên nhau nhiều năm, được ăn rắn rắn xào nhiều năm, được mặc váy nhỏ đẹp đẹp nhiều năm.
Con người không thể quá tham lam...
Phồn Tinh cảm thấy, đã đủ rồi.
Cánh môi Tần Liệt ngập ngừng một lúc, mới chậm chạp nói: "... Được."
Rõ ràng không có tim, nhưng vì sao tim lại đau như vậy?
Tiểu ngốc tử, tiểu chú lùn, tiểu bạch nhãn lang, thật là một chút lương tâm cũng không có...
Chỉ nghĩ chính mình được giải thoát tốt đẹp, chứ chưa từng suy xét qua... hắn chính tay gϊếŧ cô, thì hắn sẽ có cảm giác thế nào?
Hắn chính tay gϊếŧ tiểu tang thi mà hắn nuôi rất nhiều năm.
Tự mình đưa cô lên đường.
Chính mắt thấy cô rời đi.
Rành mạch rõ ràng biết, hắn mất đi cô gái nhỏ duy nhất mà hắn thích, hơn nữa từ nay về sau, hắn không bao giờ có thể giống như một thiếu niên mới lớn, hao hết tâm tư đi chăm sóc một cô gái nhỏ!
Nhưng dù vậy, hắn cũng sẽ không để người khác động thủ.
Người hắn yêu thương, nên để hắn tự mình đưa tiễn.
Tựa như lúc trước ở khu thương mại, cô tự mình đem hắn nhặt về.
—
Thời điểm đám người Tạ Đình Châu phát hiện Phồn Tinh chết trong tay Tần Liệt, không thể không thấy khiếp sợ.
Những năm nay tang thi bình thường đều bị hư thối, tang thi tiến vào phiên bản 2.0, đây là việc cả căn cứ đã sớm biết.
Bọn họ vốn dĩ cho rằng, lấy trình độ chấp nhất của Tần Liệt, đến thời điểm bất đắc dĩ cuối cùng, sẽ lựa chọn đem Phồn Tinh đóng băng, trì hoãn tốc độ hư thối của cô.
Mấy năm nay Tần Liệt luôn tìm kiếm biện pháp và các nhân viên nghiên cứu còn sống sót, có thể nói là tư thái điên cuồng!
Nơi nào có nhân viên nghiên cứu về gen di truyền, hắn đều sẽ không tiếc trả giá đại giới mang họ về căn cứ Thánh Thạch, hy vọng trước khi thân thể Phồn Tinh hư thối, có thể nghiên cứu ra biện pháp.
Chấp nhất như vậy.
Hắn làm thế nào nhẫn tâm hạ thủ, tự tay đưa cô lên đường?
Bọn họ đều cho rằng, Tần Liệt sẽ không tiếc trả mọi giá đắt, đem người lưu lại đến một khắc cuối cùng.
Rốt cuộc, vẫn là Tống Ngải Ngải suy nghĩ cẩn thận...
"Hẳn là Phồn Tinh không muốn tiếp tục, nên Tần Liệt chỉ có thể đưa cô ấy một đoạn đường. Đời này của Tần Liệt, sợ là cũng không thể thoát ra."
Không chỉ bị giam ở đoạn tình cảm này.
Mà còn bị giam trong ác mộng chính mình gϊếŧ chết Phồn Tinh, tuy biết rõ chỉ là bất đắc dĩ, nhưng vẫn sẽ đau lòng, sẽ tuyệt vọng, sẽ giày vò thống khổ!