[Quyển 2] Nhân Vật Phản Diện Hôm Nay Cũng Thật Ngoan

Chương 310: ( 51 )



Mùa xuân vào lễ đạp thanh, Phồn Tinh ra cửa dạo một vòng, sau đó nhặt về một con chó con.

Một tay xách theo lẩu cay, một tay bóp chặt da sau cổ của chú chó con mới một tháng.

Hiện tại nhiệt độ không khí còn không quá cao, Cố Tích Thời không thể ra cửa.

Đại lão tưởng muốn uống trà sữa, cho nên trộm chuồn ra ngoài.

Thời điểm đứng ở bên cạnh thùng rác ném ly trà sữa đã uống xong, nghe được bên trong có âm thanh ngao ngao ngao, đại lão còn mẹ nó trước nay chưa từng nghe qua thùng rác sẽ biết kêu ngao ngao, liền muốn nhìn nhìn coi bên trong rốt cuộc là cái gì...

Vì thế ở trước mắt bao người, nàng từ trong thùng rác móc ra một con cẩu.

Lúc ấy biểu tình của mọi người xung quanh, đại khái như thế này đi ——(ΩДΩ)

Hùng hải tử đào thùng rác · Phồn Tinh ——(O_O)?

Đánh giá ban đầu nàng có thể nghĩ tới là nhà ai nếu không thể nuôi chó con mới được sinh ra, đơn giản ném nó nào thùng rác.


"Đừng sợ, ta sẽ đem ngươi nuôi lớn."

Phồn Tinh không chút ôn nhu mà xách theo chú chó nhỏ, hưng phấn muốn đi tìm Cố Tích Thời, nàng muốn xách qua cho Cố Tích Thời nhìn xem.

Nhưng lại cảm thấy trên người chó con dơ dơ, sợ Cố Tích Thời lại sinh bệnh, vì thế khi đến xa xa, nàng xách theo chó con, nỗ lực để Cố Tích Thời thấy rõ ràng.

"Phồn Tinh muốn nuôi nó sao?" Là một con chó lông trắng đen, giống như hoa văn trên người bò sữa, xác thật rất đáng yêu, Phồn Tinh thích cũng chẳng có gì lạ.

Nuôi một chú chó con cũng khá tốt, trung thành và tận tâm, về sau có thể bồi ở bên người Phồn Tinh chơi với nàng.

Cố Tích Thời nghĩ như thế.

"Muốn nha."

"Bằng không trước mắt cho nó một cái tên?" Cố Tích Thời đề nghị nói.

Phồn Tinh nghĩ nghĩ, "... Gọi là Thịt Thịt đi."

Tên này tuy rằng không có nội hàm làm người hít thở không thông, nhưng Cố Tích Thời cũng không phải ở đẳng cấp bình thường, hắn vẫn cứ mặt không đổi sắc, ôn ôn nhu nhu hỏi Phồn Tinh, "Nghĩ như thế nào mà lại kêu cái tên này?"


"Nhiều hơn một chút Thịt Thịt, khi ăn tết có thể ăn nhiều một chút." Phồn Tinh nói thực nghiêm túc.

Hầm thịt cẩu, bỏ vào nhiều nhiều ớt cay.

Vậy chỉ ngon sau thịt rắn xào xào nha.

Chú chó con đang bị bắt lấy da sau cổ cũng không biết do cảm giác nguy hiểm hay thế nào, sợ tới mức ngao ngao kêu thành tiếng, bắt đầu giãy giụa, muốn thoát khỏi đôi tay của kẻ ham ăn này.

Cố Tích Thời trầm mặc hồi lâu: ... Hắn giống như đã hiểu lầm cái gì đó.

"Muốn ăn thịt cẩu cứ nói, anh sẽ bảo người mua cho em." Còn chó mà chính mình nuôi lớn, nói ăn liền ăn, quá ma quỷ.

"Cố Hàn nói, chính mình nuôi lớn, ăn mới yên tâm. Đến lúc đó, anh còn có thể ăn canh." Canh uống cũng yên tâm.

Tiểu gấu con đối với Cố Tích Thời, thật không lời gì để nói.

Trên đời này có thể đoạt thức ăn của nàng, hơn nữa có thể để Phồn Tinh cam tâm tình nguyện cho hắn ăn một ngụm, trừ bỏ Cố Tích Thời ra cũng không có bất cứ người nào khác.


Từ trước đến nay Cố Tích Thời đều tư duy nhanh nhẹn, lúc này đầu óc nháy mắt cảm thấy đần độn không nói nên lời.

Chính mình nuôi lớn, ăn mới yên tâm, nhìn không ra... còn rất có tính dưỡng sinh a.

Đến cuối cùng, vẫn nhờ Cố Tích Thời khuyên can mãi, mới làm Phồn Tinh đánh mất suy nghĩ muốn đem cẩu nuôi lớn, xong rồi đem làm thành mấy món ăn...

"Chó cũng có nhân tính, nuôi lâu sẽ trung thành với chủ nhân, còn có thể làm bạn với em, chúng ta cùng nhau đem nó nuôi lớn, cũng giống như đang nuôi dưỡng con cái, được không?"

Sớm vào lúc trước khi mang theo Phồn Tinh tham gia từ thiện, Cố Tích Thời liền biết Phồn Tinh tâm địa cứng rắn, chẳng sợ cho dù có là người đáng thương, cũng đừng nghĩ dễ dàng đi vào trong lòng nàng.

Nhưng hắn không nghĩ tới, tiểu gấu con đối đãi với những động vật nhỏ đáng yêu... cũng không có nửa điểm thương tiếc.
Còn những nữ hài tử khác: Đáng yêu nha, muốn nuôi quá đi a ~~~

Phồn Tinh: Đáng yêu, có thể ăn không? Có thể ăn a. Nuôi lớn, dưỡng béo, ăn nhiều thêm một chút thịt.

Phồn Tinh nhìn Cố Tích Thời đang hướng dẫn từng bước, trong lòng có chút cảm khái.

Tiểu Hoa Hoa thật sự... quá thiện lương.

Nếu hắn muốn nuôi con chó nhỏ này, chỉ để trở thành bạn với mình, haizzz, nàng còn có thể nói thế nào đâu?

Vậy nghe hắn, nuôi chó con nha.

Tiểu Hoa Hoa Cố Tích Thời thích nuôi dưỡng tiểu cẩu cẩu, giống như càng đáng yêu hơn một tí nha...

Tiểu hôn quân mạnh mẽ gán cho Cố Tích Thời một hình tượng khác, nhìn ngang nhìn dọc Cố Tích Thời nàng đều cảm thấy đáng yêu.

Chó con không biết mạng chó của chính mình, kỳ thật nhờ Cố Tích Thời hao hết môi lưỡi mới bảo nổi, từ sau khi Phồn Tinh bắt đầu nuôi nó, nó liền mỗi ngày liều mạng quẩy quẩy cái đuôi, tận chức tận trách làm một con liếm cẩu.
Phồn Tinh ngay từ đầu cảm thấy nó thực phiền.

Hảo chán ghét nga, làm gì luôn đi theo nàng thế không biết?

Vẫn là Cố Tích Thời luôn ở bên cạnh trấn an những cảm xúc táo bạo của nàng, "Thịt Thịt do quá thích em, đem em trở thành người bạn của nó, vì thế mới luôn đi theo em như vậy. Phồn Tinh thử tiếp nhận nó, nó sẽ thực vui vẻ. Sinh mệnh nó chỉ có ngắn ngủn mười mấy năm, từ nay về sau, trong sinh mệnh của nó người quan trọng nhất chính là em."

Sinh mệnh của anh cũng chỉ có ngắn ngủn chút năm như vậy, trong sinh mệnh của anh quan trọng nhất, cũng là em.

Nếu có một ngày, anh rời đi trước, nó sẽ bồi bên cạnh em vượt qua thời điểm khổ sở nhất.

Cố Tích Thời vẫn luôn không chê phiền khiến Phồn Tinh dỡ xuống phòng bị một chút.

Nàng không nên như thế, không nên đối với động vật nhỏ đều ôm cảnh giác phòng bị cùng thái độ không tín nhiệm...
Ước chừng qua vài tháng, Phồn Tinh mới bước ra bước đầu tiên của quá trình nuôi chó con.

Thời điểm tâm tình tốt, liền sẽ ôm cẩu sờ sờ.

Cũng may mắn chú chó kia cũng có du͙ƈ vọиɠ cầu sinh cực cao, ngoan ngoãn đến nỗ tựa như không biết giận, Phồn Tinh liền thích những thứ ngoan ngoãn thuận theo như thế nha.

Cố Hàn khi biết tên của chú chó còn này kêu ' Thịt Thịt ', quả thực vô lực phun tào.

"Tên này cũng quá không có nội hàm rồi đấy, tục."

Cố Tích Thời chỉ sủng nịch nói, "Phồn Tinh thích."

"Nàng đặt tên không có nội hàm như thế, vậy nếu hai ngươi về sau có con cái, thì lấy tên gì?" Nhũ danh kêu Thịt bầm, đại danh kêu Cố Thịt?

"... Phồn Tinh nói, nếu có hài tử, nhũ danh kêu Tiểu Châu Chấu."

 Tuy rằng biết rõ có một bảo bối chỉ là hy vọng xa vời, nhưng Cố Tích Thời vẫn đem vấn đề này cùng Phồn Tinh thảo luận qua.
Tiểu gấu con chính mình vẫn còn giống như một đứa trẻ, hoàn toàn không lãnh hội được có bảo bảo có ý nghĩa cái gì, thế nhưng thật đúng nàng vô cùng nghiêm túc chọn tên.

Kỳ thật nhũ danh muốn kêu thành Châu chấu chiên dầu, bởi vì ăn ngon. Chẳng qua hắn suy xét đến tâm tình của tiểu bảo bảo, cho nên vẫn nên gọi Tiểu Châu Chấu đi.

"Thế đại danh thì sao?" Tiểu Châu Chấu... Này mẹ nó thật sự do thân nhân lấy tên sao?

"Bảo Nhi, A Bảo." Tiểu Tinh Tinh, Tiểu Hoa Hoa, tiểu bảo bảo. Phồn Tinh ngụ ý tương đối đơn giản thô bạo, chỉ vì thuận miệng, Cố Tích Thời còn muốn cường thế thăng hoa thêm một chút, "Ý tứ là chí bảo trong tay."

Cố Hàn đột nhiên nghĩ đến một vấn đề khá nghiêm túc, "Cho nên anh trai à, hai người liền tên con cái đều đã nghĩ kỹ rồi, có phải đã..."

Cố Tích Thời dừng một chút: "..."
"Anh, anh phải nghe em nói, em cũng vì thân thể anh mà suy nghĩ, ngàn vạn đều phải có điểm đúng mực, đừng quá sức."

Cố Tích Thời chỉ nhàn nhạt nhắc nhở, "A Hàn, hạng mục Đại Nhạc Loan, đã hoàn thành sao?"

"Không hoàn thành a, chuyện đó không nóng nảy. Năm nay Kỳ gia sinh ý lại đi xuống không ít, Cố thị được khá nhiều lợi nhuận, hạng mục Đại Nhạc Loan không cần nóng nảy."

 Cố Hàn giải thích một phen xong mới hậu tri hậu giác nói, "Anh, anh có phải hay không đang nói sang chuyện khác?"

"Cậu nói đi?" Cố Tích Thời ánh mắt hơi có chút nguy hiểm.

*

Qua tới tám tháng, Cố Tích Thời liền cảm thấy thân thể chính mình có chút không thích hợp ——

Đại khái chính là cái loại cảm giác đại nạn sắp buông xuống đi.

Hắn từ sau khi sinh ra liền không có một phút giây nào có thể làm một người bình thường, bệnh từ nhỏ đến lớn, vẫn luôn bệnh tật quấn thân như vậy.
Càng là người bệnh lâu năm, càng đối với thân thể chính mình có những hiểu biết nhất định.

Hắn cảm giác chính mình khi ngẫu nhiên đứng lên, liền sẽ ra mồ hôi đầy người.

Có đôi khi đang ở trên giường nằm, thình lình liền sau lưng toát ra một đống mồ hôi, làm quần áo đều ướt lộc cộc.

Hơn nữa nhiệt độ thân thể, càng ngày càng không ổn định...

Sau tháng tám, nhiệt độ không khí còn cao như vậy, lòng bàn chân liền không có nửa điểm nhiệt khí, lạnh lẽo đến giống một đôi chân của người chết.

Cuối tháng 9, cẳng chân trở lên hàn khí tận xương, một chút độ ấm đều không có.

Tới rồi tháng 10 nhập thu, nửa người dưới đã hoàn toàn không có nhiệt độ gì nữa, máu tuần hoàn phảng phất hoàn toàn không hướng xuống phía dưới, cho dù có mặt quần áo dày tới cỡ nào, cũng không hề cảm thấy ấm áp.
1895 words.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.