Cái loại cảm giác này, nói như thế nào nhỉ?
Chính là thực bất đắc dĩ, thực bất lực, trong lòng loáng thoáng biết, hắn có thể đi không nổi nữa.
Kỳ thật, loại tình huống này, hắn sớm đã có chuẩn bị tâm lý mới phải.
Rốt cuộc sớm trong một khoảnh khắc nào đó của quá khứ, bác sĩ cũng đã đưa ra chẩn bệnh, hắn vốn sinh ra đã yếu ớt, cho nên sức đề kháng của cơ thể cực kém.
Vẫn luôn suy yếu như vậy, dẫn phát không ít bệnh biến chứng. Tùy thời đều có khả năng sẽ chết, có thể hôm nay, có thể ngày mai, vận khí tốt mà nói, cũng có thể qua nhiều thêm vài năm...
Người bệnh lâu năm, kỳ thật khi chết là thống khổ nhất.
Bởi vì khi người bình thường trước khi chết, không hề dấu hiệu nào trước đó, cũng không thể biết trước thời hạn của chính mình.
Nhưng bệnh lâu năm, họ có khả năng nắm giữ những thay đổi khác thường của thân thể chính mình, biết thân thể khi có một chút biến kém, biết chính mình đại khái khi nào sẽ hết thời gian.
Biết trước tử vong, sau đó trơ mắt nhìn chính mình đi từng bước một tới khoảnh khắc cuối đời.
Thậm chí có tự cứu, đều cứu không được.
Bởi vì bác sĩ đã sớm nói, thuốc và châm cứu cũng vô phương cứu chữa.
Lúc trước mỗi một lần tiến vào ICU, Cố Tích Thời đều sẽ xuất hiện trạng thái thích ngủ, tức ngực khó thở bệnh trạng linh tinh, hắn giống như còn hiểu ý, không có dự cảm mãnh liệt như vậy.
Nhưng lúc này đây, Cố Tích Thời phảng phất vẫn luôn trầm ở đáy hồ dưới.
Lạnh thấu xương.
Không có nhiệt độ, thân thể hắn từng chút từng chút trở nên lạnh lẽo, thậm chí buổi tối khi đi ngủ hắn cũng không dám vươn tay ra ôm ôm Phồn Tinh, sợ nàng bị chính mình lạnh đến tỉnh.
Thật cẩn thận dùng đầu ngón trỏ, miêu miêu sờ sờ mặt mày Phồn Tinh...
Phồn Tinh, Phồn Tinh của anh.
Trước kia khi nghe người ta nói, người sinh ta chưa sinh, ta sinh người đã già, trên đời này cũng có vô số sự việc khiến người ta hữu tâm vô lực.
Cho tới bây giờ hắn mới biết được, trên đời này người có thể chân chính khiến người ta cảm thấy vô lực xoay chuyển trời đất, chính là do thân thể của ngươi quá kém mà thôi.
Tuổi tác chêch lệch là chuyện không thể thay đổi.
Nhưng khoảng cách sinh tử, thật sự không thể bỏ qua được.
"Phồn Tinh, anh có dự cảm, cái mùa đông này anh có thể chịu không nổi nữa." Cố Tích Thời vẫn không lựa chọn giấu giếm.
Hắn cũng không thể đột ngột ra đi khi Phồn Tinh không có một chút phòng bị nào được. Không bằng thừa dịp còn lại chút thời gian cuối cùng, hắn để cho nàng chuẩn bị tâm lý tốt một chút, như vậy cũng không đến mức đến lúc đó hoàn toàn không thể tiếp thu sự thật.
Phồn Tinh nhấp môi, nhìn thoáng qua Cố Tích Thời, có chút bướng bỉnh mà cúi đầu xuống.
Không nghe không nghe, Tiểu Hoa Hoa lại bắt đầu niệm kinh.
Chỉ cần nàng không nghe, chẳng khác nào Cố Tích Thời sẽ không chết.
"Em sờ sờ trên người anh thử đi, đã cơ hồ không có độ ấm." Cố Tích Thời dắt tay Phồn Tinh, vói vào trong quần áo, ấn ở trên thân thể chính mình.
Rõ ràng đang nói việc trầm trọng có quan hệ với sinh tử của chính mình, nhưng hắn lại vô cùng bình tĩnh giống như thầy giáo đang hướng dẫn từng bước, ân cần dạy dỗ, bình tĩnh tự thuật lại sự thật.
"Cho nên anh cảm thấy tử vong hẳn đang tới rất gần, đây là sự tình không thể tránh thoát, Phồn Tinh, chúng ta không có biện pháp trốn tránh, em hiểu không?"
Người chỉ có thể dũng cảm đối mặt, mới có thể tiếp tục sống trên đời này.
Càng trốn tránh, liền càng vô pháp tránh thoát vũng lầy.
Phồn Tinh nếu có thể đối mặt với sự ra đi của hắn, về sau còn có khả năng tìm một người nàng yêu thích, nâng đỡ lẫn nhau, vượt qua cả đời.
Nàng trước sau trốn tránh, đời này đều đừng nghĩ thoát ra khỏi bóng ma này.
Cố Tích Thời tuy rằng hiểu biết Phồn Tinh, nhưng hắn chung quy vẫn luôn xem nhẹ trình độ cố chấp của tiểu gấu con.
Phồn Tinh đối với chính mình vốn dĩ đã xây một tòa thành vây, chỉ có khi nào nàng mở ra một cái kẹt cửa để người ta đi vào, người muốn tiếp xúc hay tiến thêm một bước với nàng trước nay đều không có khả năng...
"Cố Tích Thời, anh xấu xa!" Phồn Tinh cúi đầu rầu rĩ mắng.
"Phồn Tinh, với anh mà nói, tử vong trước nay đều không phải điều gì quá mức đáng sợ. Anh cảm thấy trên đời này sự tình chân chính đáng sợ là khi cả đời này của anh chưa từng gặp gỡ em."
Sinh mệnh trước nay đều không phải lấy dài ngắn làm thước đo, chỉ cần gặp được đúng người, cùng họ có những khoảnh khắc ở bên nhau, mới để cho sinh mệnh hắn chân chính có ý nghĩa.
Trước đây hai mươi năm, hắn mơ màng hồ đồ, chờ đợi tử vong.
Gặp gỡ Phồn Tinh, là lúc nhân sinh của hắn chân chính bắt đầu.
Hắn thậm chí có loại cảm giác...
Một đời này, hắn không cưỡng cầu gì thêm nữa.
Hơn nữa còn do hắn hao tổn tâm cơ, không tiếc hết thảy đại giới, cưỡng cầu mà được đến. Nếu không phải hắn một mực cưỡng cầu, Phồn Tinh chắc chắn sẽ cùng hắn vô duyên.
Với thân thể này của hắn đây cũng là đại giới lớn nhất.
Loáng thoáng có loại cảm giác này, khiến hắn mặc dù phải chết, cũng vẫn cứ lòng mang cảm ơn. Cảm ơn đời này, hắn có thể gặp gỡ Tiểu Tinh Tinh của hắn.
"Em không nghĩ giận anh mà." Phồn Tinh bẹp bẹp miệng, hít hít cái mũi, nhịn xuống không khóc.
"Em thích anh như vậy, sẽ không bỏ được anh, không để ý tới anh." Cố Tích Thời sờ sờ nàng mặt.
Đã biết trước tương lai, vậy thản nhiên tiếp thu.
Tử vong không đáng sợ, đáng sợ chính là sa vào trong đó, ngược lại lãng phí chút thời gian ở chung cuối cùng.
*
Thời tiết chậm rãi lạnh xuống, bắt đầu vào đông.
Này thời gian hai ba tháng, Cố Tích Thời thản nhiên đến phảng phất không giống người đang đứng trước bờ vực sinh tử.
Mỗi ngày thời điểm tỉnh lại, luôn có thói quen hôn hôn trán nhỏ của Phồn Tinh. Hắn càng ngày càng không có tinh thần, có đôi khi ôm Phồn Tinh làm ổ trên giường cả ngày.
Phồn Tinh cảm thấy Cố Tích Thời tựa như khối băng, lạnh rất lạnh.
Ngay từ đầu, thời điểm hắn ôm ấp nàng còn có một chút độ ấm. Nàng ôm hắn, có thể đem nhiệt độ trên người chính mình truyền cho hắn.
Chỉ là càng đến sau này, trên người hắn hàn khí càng nặng. Cho dù nàng cả người nóng nóng, ôm Cố Tích Thời, đều không thể làm hắn ấm áp thêm một chút.
Vì thế không chỉ có Cố Tích Thời, ngay cả Phồn Tinh cũng dần dần cảm nhận được...
Cái loại cảm giác sinh mệnh dần dần xói mòn.
Phồn Tinh cảm thấy chính mình ôm Cố Tích Thời, tựa như đang ôm lấy một búp bê sứ.
Nếu ôm đến quá lỏng, lo lắng sẽ mất đi Cố Tích Thời. Nhưng nếu ôm quá mạnh, lại lo lắng Cố Tích Thời yếu ớt như vậy, sẽ một không cẩn thận hại chết hắn.
Cho nên mỗi lần vào thời điểm Cố Tích Thời mơ mơ màng màng chìm vào giấc ngủ, tiểu gấu con đều thực mê mang mở to mắt.
Đối với sự tử vong mê mang, đối mặt với mất mát, nàng sợ hãi.
Nàng thực sợ hãi mất đi Cố Tích Thời nha, chỉ là nàng cái gì đều không làm được.
Cố Tích Thời hắn giống như thực sợ hãi khiến nàng thương tâm, cho nên một lần lại một lần nói cho nàng, kỳ thật hắn không sợ tử vong, kỳ thật hắn sớm đã chuẩn bị tâm lý, sớm hay muộn cũng phải chết mà thôi.
Nàng muốn cho Cố Tích Thời yên tâm một chút, cho nên làm bộ chính mình một chút đều không sợ hãi.
Lừa Cố Tích Thời một lần lại một lần.
Thích Hà, nàng mất đi.
Từ Thụy Khanh, nàng mất đi.
Tạ Trản, nàng mất đi.
Tần Liệt, nàng mất đi.
Hiện tại, nàng lại phải mất đi Cố Tích Thời.
Lúc trước khi cảm tình bị rút ra, Phồn Tinh hiện tại nhớ tới chỉ cảm thấy trong lòng vắng vẻ, nhưng khi nghĩ đến nàng lại phải mất đi Cố Tích Thời, trong lòng nàng lại từng đợt buồn đau.
Tiểu gấu con ngơ ngác nhìn mặt mày Cố Tích Thời đang nằm bên cạnh, nhìn nhìn...
Đột nhiên không tiếng động rơi xuống một giọt nước mắt.
Lần đầu tiên đột nhiên sinh ra một loại cảm giác ủy khuất cùng khó hiểu.
Vì cái gì đâu?
Nàng lại không muốn có được rất nhiều đồ vật, chỉ muốn nuôi dưỡng tốt một đóa Tiểu Hoa Hoa, vì cái gì mỗi một lần đều phải mất đi đâu?
Cố Tích Thời rõ ràng đã cùng nàng nói qua, trời cao thực công bằng, trời xanh cho một người phúc vận, liền sẽ thu hồi một thứ ở mặt khác. Tỷ như cho hắn xuất thân so với vô số người cao hơn tốt hơn, liền thu hồi sức khỏe của hắn.
Chính là chỉ số thông minh của nàng so với tuyệt đại đa số người đều thấp hơn nha, thế trời xanh cho nàng cái gì đâu?
Nàng rõ ràng cái gì đều không có nha, vì cái gì còn muốn từ trên tay nàng đoạt đi đồ vật chứ?
Là bởi vì nàng giống một tiểu quái vật sao?
Trên đời này tất cả mọi người đều chán ghét tiểu quái vật, cho nên tiểu quái vật cũng không xứng có được công bằng, không xứng có được bất cứ thứ gì. Bao gồm, Tiểu Hoa Hoa.
Nhưng nàng cũng không có muốn làm tiểu quái vật a, nàng sinh hạ thành tiểu quái vật, có thể làm sao bây giờ?
Mê mang, bàng hoàng, khó hiểu, nghi hoặc.
Nếu thế gian này từ đầu chí cuối, đều không có thứ gọi là công bằng mà nàng muốn, vậy căn bản không quan trọng.
Cho dù nàng vẫn cứ là một tiểu quái vật bị người khác nhốt trong lồng sắt, nàng cũng sẽ không đi tự hỏi thế đạo đối với nàng có công bằng hay không.
Chỉ cần ngẫu nhiên có thể đào đào lối đỉa ngoài để ăn hồ lô nhào đường, nàng liền rất vui vẻ.
Nhưng rốt cuộc, bây giờ nàng cũng có thứ chính mình muốn...
Vì thế bắt đầu học cách tự hỏi.
Vì cái gì chứ?
Vì cái gì liền không thể cho nàng một chút công bằng chứ?
Tiểu quái vật cũng muốn có người yêu thích a.
Phồn Tinh nghiêng đầu, đôi mắt chớp chớp, lông mi cong vút thấm đẫm nước mắt run rẩy.
Trên nét mặt ngây thơ nhiễm một tia âm lệ cùng hơi thở bệnh kiều, đã qua mấy cái thế giới không được viên mãn, cuối cùng hóa thành một cái hạt giống cố chấp, gieo dưới đáy lòng, lặng lẽ mọc rễ nảy mầm ——
Tiểu quái vật muốn có yêu thích người.
Cho dù không có bất luận kẻ nào đưa nàng cơ hội.
Cố Tích Thời nói, trời xanh công bằng, kỳ thật không phải.
Trời xanh căn bản sẽ không cho tiểu quái vật cơ hội, cơ hội phải dựa vào chính mình tự tranh thủ. Công bằng như thế.
Trời xanh kỳ thật cùng những người khác không có gì khác nhau, đều bắt nạt kẻ yếu.
Thời điểm nàng mềm mại ẩn nhẫn, tất cả mọi người đều khi dễ nàng, trời xanh cũng giống nhau.
Thời điểm nàng hung hăng, từ tiểu quái vật biến thành đại quái vật, tất cả mọi người sẽ sợ nàng, trời xanh cũng giống nhau.
Phồn Tinh đầu chậm rãi động động, giống người máy chậm rì rì phảng phất một chút một chút thông suốt mọi chuyện...
Nàng ngoan ngoãn, trước nay đều không có cơ hội đòi lấy công đạo.
Vậy... không cần ngoan nữa.
*
Tháng mười hai tới, khoảng cách tới tết âm lịch còn hơn một tháng nữa.
Cố Tích Thời hoàn toàn lạnh.
Lúc này đây thật sự lạnh từ đầu đến chân, lạnh đến thấu xương.
Buổi tối trong khi ngủ vẫn còn có hô hấp, đến lúc nửa đêm ôm Phồn Tinh ngủ, trái tim liền hoàn toàn không hề nhảy lên.
Trong lúc ngủ mơ mơ màng màng mất đi, trước khi chết một câu cũng chưa cùng Phồn Tinh trăn trối.
"Cố Tích Thời." Phồn Tinh chọc chọc eo Cố Tích Thời, hô một tiếng.
Không có được bất luận lời đáp lại nào.
Phồn Tinh ngây người hồi lâu, nước mắt vẫn luôn ở trong hốc mắt đảo quanh, nàng hoảng loạn chớp động con mắt, mới không làm nước mắt chảy ra.
Tiểu gấu con phá lệ cố chấp ôm lấy Cố Tích Thời, ôm thật chặt.
Phảng phất chỉ cần chính mình ôm đến đủ khẩn, Cố Tích Thời liền sẽ không chết như thế.
Phồn Tinh ôm di thể Cố Tích Thời ngủ suốt một đêm, mãi cho đến sáng sớm ngày hôm sau.
Cố Hàn không biết nàng đến tột cùng phải có bao nhiêu điên cuồng, mới có thể bình tĩnh đạm nhiên mà di thể anh trai hắn vượt qua mười mấy giờ như vậy.
"Cố Tích Thời đã chết." Phồn Tinh vẫn luôn lặp đi lặp lại một câu này.
Cố Hàn trải qua mấy tháng chuẩn bị tâm lí, cơ bản đã có thể tiếp thu sự thực anh trai hắn ca rời đi... cái quỷ!
Lão tử mẹ nó không tiếp thu được!
Chính là thời gian mấy tháng cuối cùng của anh trai, người hắn không yên lòng nhất chỉ có Phồn Tinh.
Cố Hàn cho dù trong lòng bi thống, cũng đến giúp anh trai tới chiếu cố tốt cho Phồn Tinh trước.
Cố Hàn vốn dĩ cho rằng, Phồn Tinh sẽ trực tiếp cảm xúc hỏng mất, thậm chí hắn đã chuẩn bị tốt cách để trấn định tâm lý của nàng...
Nếu thật sự áp chế không được, liền cho nàng ngủ một giấc trước vậy.
Kết quả, Phồn Tinh cảm xúc đều so với bất luận kẻ nào bình tĩnh hơn nhiều.
Càng chuẩn xác một chút mà nói, nàng thực an tĩnh.
Trừ bỏ ôm thi thể ngủ một đêm, bề ngoài tương đối dọa người, giống như cũng không có dị thường gì khác.
Chính sống chết nhìn chằm chằm thi thể của anh trai hắn không bỏ, từ khi bắt đầu làm tang sự, nàng vẫn luôn canh giữ sau cạnh quan tài, một bước cũng không chịu dịch đi cái loại này.
Dọn ghế nhỏ ngồi sau quan tài, làm người khác tới phúng viếng, thình lình nhìn đến một cái đầu đen như mực ở bên cạnh toát ra tới, thiếu chút nữa bị dọa tới sống sờ sờ bị bệnh tim qua đời.
Cố gia tang sự làm được thực truyền thống, chú ý xuống mồ an tĩnh, không tính toán hoả táng.
Nửa đêm yêu cầu có người túc trực bên linh cữu đường, những người khác đều chịu đựng không nổi ngủ thiếp đi, Phồn Tinh liền khẽ meo meo bò đến trong quan tài cùng Cố Tích Thời một khối nằm.
"Cố Tích Thời, anh." Phồn Tinh nắm tay Cố Tích Thời, cố chấp thật sự.
"Đời đời kiếp kiếp, đều là của em!"
"Anh không phải sợ nha, em có thể tìm được anh. Em rất lợi hại, có thể tìm được anh."
So với Nhị Cẩu, nàng còn lợi hại hơn!
Nhị Cẩu nhận không ra ngươi, nhưng Tiểu Tinh Tinh có thể!
Tang sự làm suốt năm ngày, Phồn Tinh liền ngủ năm ngày trong quan tài.
Cố Hàn kỳ thật vẫn luôn biết chuyện này, chẳng qua mở một mắt nhắm một mắt mà thôi.
Rốt cuộc anh trai đi rồi, trên đời này người duy nhất có thể chiếu cố chị dâu nhỏ, liền chỉ có mình hắn.
Vẫn nên chú ý nhiều chút.
Chờ khi hạ quan tài, Cố Hàn cố ý kiểm tra một phen...
Xác định Phồn Tinh không nằm ở bên trong, lúc này mới để người ta hạ quan.
Có đôi khi quá mức bình tĩnh không nhất định là chuyện tốt, có chút người càng bình tĩnh, càng có thể làm ra sự tình kinh hãi thế tục.
Cố Tích Thời an táng ở nghĩa trang vùng ngoại ô.
Mọi người không có chỗ nào không phải cảm khái, Cố gia đại thiếu quả thực bị trời đố anh tài. Có đầu óc tốt như vậy, nếu để hắn tới kế thừa Cố gia, Cố gia còn không biết sẽ phát triển trở thành bàng nhiên cự vật như thế nào.
Nhưng với những nhân thân chân chính trong tộc, trừ bỏ thương tâm ở ngoài, không còn gì hơn cả.
Cố Tích Thời sau khi được hạ táng xong, Phồn Tinh liền từ nhìn chằm chằm quan tài, biến thành nhìn chằm chằm mộ bia.
Chờ tất cả mọi người đi rồi, ngồi ở sai mộ bia, trong tay nắm dây dắt chó, buộc cẩu cùng nhau thủ ở đó...
"Cố Tích Thời, em nhớ anh."
Nàng nhớ tới thời điểm vừa vào đến thế giới này, nàng rất nhiều thứ cũng đều không hiểu, Cố Tích Thời nhẫn nại tính tình dạy dạy cho nàng.
Hắn cũng thật đẹp a, nàng trước nay đều không có gặp qua một tiểu dã hoa ôn ôn nhu nhu như vậy.
Đã đẹp, lại ôn nhu, còn rất thông minh.
Nàng trước nay đều không có gặp qua, người nào so với Cố Tích Thời tốt hơn.
Mùa đông thực lạnh, chó con đều đông lạnh đến ô ô ngao ngao nôn nóng kêu lên đầy bất an.
Phồn Tinh ngồi cả ngày xong, mắt thấy khóe môi đã bị lạnh đến nhợt nhạt không chút máu, nhưng trước sau nghiêng đầu luôn duy trì động tác ban đầu.
Chó con liều mạng túm dây thừng, nhìn dáng vẻ hẳn do bị đông lạnh đến không chịu nổi nữa, muốn chạy.
Phồn Tinh bị kéo hai cái, đơn giản đem dây thừng buông lỏng.
Chú chó đã nuôi dưỡng một năm ngao ngao kêu lên, nhanh chóng chạy đi, cũng không biết đã trốn đến một góc nào đó tránh gió tuyết.
Phồn Tinh hơi hơi rũ mắt, lẩm bẩm, "Anh xem, Cố Tích Thời, anh gạt người."
Cố Tích Thời nói, chờ sau khi hắn rời đi, Thịt Thịt liền có thể vẫn luôn làm bạn ở bên cạnh nàng.
Sự thật chứng minh, không phải.
Cẩu cũng sẽ trốn, căn bản không có khả năng thay thế Cố Tích Thời.
"Tiểu quái vật có ba ba mụ mụ cùng tỷ tỷ, nhưng họ đều không thích tiểu quái vật. Những người khác, cũng đều không thích. Cẩu, cũng giống nhau. Tiểu quái vật chỉ là Tiểu Tinh Tinh của một mình Cố Tích Thời, không phải của những người khác..."
Nàng vốn có thể chịu đựng hắc ám, nếu nàng chưa bao giờ gặp qua ánh sáng tươi mới.
Nàng vốn có thể chịu đựng những bất công trên khắp thế gian này, nếu nàng chưa bao giờ gặp được quá người che chở bảo vệ nàng...
Người đã gặp qua nam nhân ôn nhu nhất trên thế gian này sao?
Anh ấy kêu Cố Tích Thời.
Hắn là ánh sáng chỉ thuộc về một mình Phồn Tinh, cũng là sợi ánh sáng duy nhất.
Chiếu sáng một cô bé đang ngây thơ mờ mịt như nàng khi bước vào thế giới này, dẫn dắt nàng lúc nàng đang nghiêng ngả lảo đảo vô tri sắp bước vào vực sâu, làm nàng lần đầu tiên muốn chủ động thích hắn, theo đuổi hắn, nàng muốn đi bảo hộ thứ tình cảm chân thành trong lòng.
3387 words.
buồn quá mong thế giới sau sẽ HE.