"Cậu đã nói thế thì thế nào? Đây là nhà của tôi nha, tôi muốn tới gần ai, liền tới gần người đó! Ai có bản lĩnh, em gái chính là của người đó! Tôi có bản lĩnh, cho nên Tinh Tinh là em gái tôi nha."
Thẩm Vọng thực ngạo mạn.
Cái loại kiêu ngạo của thiếu niên trung nhị bệnh a.
Hừ, rác rưởi!
Liền em gái nho nhỏ đáng yêu như vậy đều bảo hộ không được, Tinh Tinh nên đổi người anh trai khác nha!
Kiêu ngạo vô dụng.
Dù sao thời điểm đối mặt với nắm tay, Thẩm Vọng đánh không thắng.
Hắn cũng không biết chính mình rốt cuộc chọc tới chỗ nào của Tần Ngạn chứ, lại bị Tần Ngạn ấn trên mặt đất hung hăng cọ xát một trận.
Tần Ngạn hoàn toàn không màng chính mình hiện tại còn ở đang ở trong nhà hắn đâu, thế nhưng liền dám xuống tay với chủ nhà như hắn sao!?
Thẩm Vọng trong nháy mắt kia, đều bị đánh đến phát ngốc.
Chờ Tần Ngạn dừng tay xong, hắn mới ngao ngao khóc lên, một bên lau nước mắt vừa đi vừa nói, "Ô... Tôi muốn nói cho ba ba, cậu ở nhà tôi, còn đánh tôi..."
Tần Ngạn chờ khi Thẩm Vọng đi xa, mới cúi đầu nhìn nhìn nắm tay chính mình.
Ai có bản lĩnh, em gái là của người đó?
Có thể đánh ngươi tới khóc, cuối cùng cũng xem như so với ngươi có bản lĩnh đi?
"Chính là hắn sao?" Khúc Ba đứng trên lầu, từ trên cao nhìn xuống thiếu niên trong hoa viên, gầy gầy nhược nhược, cùng khỉ con cũng không khác bao nhiêu, quá ốm yếu đi.
"Phi, ta xem trọng tài năng của hạt giống mới này, lại không phải để hắn làm con ngươi mà, ngươi quản nhân gia lớn lên ốm yếu hay không ốm yếu làm gì?"
Thẩm Húc Hải trước kia cùng Khúc Ba có tầng quan hệ bằng hữu, điều khiện trong nhà hai người đều có thể nói thượng đẳng.
Vốn dĩ giao tình rất gần nhau, rốt cuộc tuổi chênh lệch cũng không nhiều mấy.
Nhưng từ khi hai người không hẹn mà cùng đi lên con đường gian nan này xong, liền bắt đầu thưởng thức lẫn nhau.
Rốt cuộc liền nhìn gia thế mà nói, bọn họ hoàn toàn có thể nhờ vào tư bản trong nhà ăn no chờ chết, nhiều người bạn trong vòng tuổi tác như bọn họ cũng xác thật đã làm như vậy.
Chỉ riêng hai người bọn họ, dường như cảm thấy sinh ra làm người, phải vì cái xã hội nay làm chút gì đó.
Đồng dạng lòng mang khát vọng, đồng dạng tâm tình thuở niên thiếu rực lửa, tự nhiên cứ vậy liền giao tình thâm hậu.
"Hạt giống tốt của cậu, vừa rồi tóm được con trai đó của cậu tẩn cho một trận." Khúc Ba ấm áp nhắc nhở.
Thẩm Húc Hải "Nga" một tiếng, ngữ khí còn có điểm tiếc nuối, "Xuống tay vẫn không đủ nặng, như thế nào liền không đem thằng nhóc kia nhà của chúng ta đánh chết đi chứ? Tôi cũng muốn nhân cơ hội đổi con gái trở về."
"Đây là lời cha ruột có thể nói ra sao?"
"Cậu không biết thì đừng nói, tôi đây cũng không xác định nó có phải con ruột hay không nha, này phải hỏi cô vợ nhà tôi kìa, xem có phải khi sinh hài tử đã ôm sai rồi hay không. Dù sao tôi từ nhỏ liền không thích tiểu tử thúi kia."
Ngược lại đối với nữ nhi nhà người khác đặc biệt thích.
Hai người nói chuyện phiếm trong chốc lát, Thẩm Húc Hải đối Khúc Ba nói, "Cậu liền nói đi, rốt cuộc cảm thấy mầm non tôi nhìn trúng này thế nào?"
"Hắn vẫn là đứa nhỏ mà thôi." Khúc Ba trầm mặc một lát, nói câu ba phải cái nào cũng được.
"Tôi cũng biết ý tứ của cậu, dù sao chuyện nó còn nhỏ cũng không phải giả, không nên đối mặt với chuyện này. Với tuổi này của nó hẳn phải đang ở trong phòng học sáng sủa sạch sẽ đi học, mà không phải hành tẩu ở trên lưỡi đao như chúng ta."
Đối với cách làm người của Khúc Ba, Thẩm Húc Hải thật sự đã quá hiểu.
"Chính là chuyện này phải có người trải qua, chẳng lẽ không phải sao?"
Thế giới này quang minh cùng hắc ám luôn đối lập, hỗ trợ lẫn nhau.
Không có tình huống chỉ có quang minh, hoặc chỉ có hắc ám. Tóm lại phải có người đi từng bước một ở trong bóng tối, sau đó bậc lửa cây đuốc, xua tan hắc ám.
"Huống chi, đứa nhỏ này tự nguyện. Tuổi nhỏ, lại có tâm tính thành thục, lại có thiên phú kinh người, khả năng giác ngộ không sau. Tôi cũng biết, chuyện chúng ta làm hiện tại cũng giống như đang nhân lúc nhân gia cháy nhà mà hôi của, nhưng cậu cũng thừa nhận, nó xác thật phù hợp với người mà chúng ta tìm kiếm từ trước cho tới nay. Không phải sao?."
Hai người ngươi tới ta đi nói chuyện một phen, cuối cùng, Khúc Ba bị Thẩm Húc Hải thuyết phục.
Nghiêng đầu nhìn hướng dưới lầu, vừa lúc cũng chỉ thấy Tần Ngạn bình tĩnh mà nhìn phương hướng cửa sổ bên này.
Thẩm Húc Hải vỗ vỗ bả vai Khúc Ba, "Cậu xem, tôi liền cùng cậu nói, đứa nhỏ này độ nhạy bén khá tốt."
Thẩm Húc Hải tìm Tần Ngạn đi thư phòng, kết quả nửa đường bị Thẩm Vọng vướng chân.
Thẩm Vọng khóc đến ngao ngao, "Ba, người xem hắn cho đánh con đến... Răng con đều lỏng! Ở nhà của chúng ta, hắn còn dám đánh con, hắn quá kiêu ngạo, ô..."
Khúc Ba ở một bên chế giễu, còn xem náo nhiệt không chê chuyện lớn, chậc chậc chậc mà lắc đầu, "Mọi người đều nói hổ phụ sinh hổ tử a, ta xem có đôi khi cũng không phải như vậy a."
Tức giận đến nỗi Thẩm Húc Hải gân xanh hung hăng đậm lên, tính tình táo bạo.
Tạm thời cũng không rảnh lo nói chính sự cái gì, trước xách theo cây chổi, hướng phía Thẩm Vọng đổ ập xuống một trận không chút lưu tình.
Tên nhóc con này khiến người cha như hắn quá mất mặt xấu hổ xui xẻo, quá tức giận!
Ngươi đánh không thắng liền đánh không thắng đi, cũng không ai yêu cầu ngươi cần thiết đánh thắng.
Nhưng ngươi khiêu khích người ta, đánh thua còn tới tìm ba ba?
Ngươi cho rằng ba ba liền không đánh ngươi sao?
Đánh xong nhi tử, lúc sau Thẩm Húc Hải một thân nhẹ nhàng, thể xác và tinh thần suиɠ sướиɠ. Ánh mắt nhìn xem Tần Ngạn đều mang theo sự từ ái của người cha già.
Quả nhiên, đánh xong cẩu nhi tử của chính mình, xem con nhà người ta, thấy thế nào cũng thuận mắt.
*
Trong thư phòng.
Khúc Ba lúc này mới có cơ hội gần gũi cẩn thận đánh giá Tần Ngạn, tuy rằng gầy đến giống như khỉ con vậy, nhưng tinh khí thần thái có đủ.
Đặc biệt vừa rồi khi đem Thẩm Vọng ấn trên mặt đất tấu một trận, trong xương cốt đều lộ ra hung tính!
Nếu có thể, bọn họ đồng liêu đều nguyện ý thâm nhập hiểm cảnh.
Nhưng bọn hắn trên người có một cổ chính khí của người kiên nghị, liếc mắt một cái là có thể nhìn ra không có hung tính, cùng những cái đồ đệ bỏ mạng không phải người chung một đường...
Thẩm Húc Hải đưa ý tưởng của bọn họ cùng Tần Ngạn nói một phen, Khúc Ba ở một bên nói:
"Nhưng dù có suy nghĩ tốt thế nào, đây cũng không phải trò chơi đồ hàng của con nít. Ngươi có thể đứng ở chỗ này, ta cùng Thẩm Húc Hải liền không đem ngươi trở thành tiểu hài tử mà đối đãi. Việc này có nguy hiểm không thể lường trước, ta trước tiên nói rõ cho ngươi. Hơn nữa càng về sau này, càng nguy hiểm..."
Thân ở thấp chỗ, thời điểm hắn vẫn là tiểu lâu la, hắn cùng Thẩm Húc Hải sẽ không muốn hắn làm cái gì.
Thậm chí sẽ ở nơi tối tăm cung cấp chút trợ giúp, hỗ trợ hắn có thể hướng lên trên bò.
Nhưng chờ về sau, hắn có địa vị nhất định, đó chính là chân chính bước vào hoàn cảnh nguy hiểm!
"Nếu đáp ứng, phía trước ngươi phải đối mặt chính là nguy hiểm không biết trước, nhưng tương xướng ngươi cũng có được một cái hoạn lộ thênh thang."
Khúc Ba người này thiết lập chính sự lục thân không nhận, có nề nếp.
Chỗ hỏng nói cho ngươi.
Chỗ tốt cũng nói cho ngươi.
Đều bày ở trước mặt ngươi, tùy ý ngươi lựa chọn.
Đã chọn lựa, nếu Tần Ngạn nửa đường dám đổi ý, hắn là người đầy tiên đối với kẻ phản đồ không khách khí!
"Không có cái kỳ ngộ này, ngươi có thể làm vị thành niên ra ngoài làm cu li, có lẽ có thể dựa vào chịu khổ chịu cực, ở trong thành thị đứng vững gót chân. Nhưng kết quả xấu nhất, chỉ có thể làm lao công, đời này đều tầm thường vô vi."
Không có bằng cấp, không có gia thế bối cảnh, muốn đi ra một cái đường máu, khó!
Trừ phi... đi đường tà đạo!
Bắt lấy cái kỳ ngộ của hiện tại, có thể quang minh chính đại đi đường tà đạo, chỉ cần hạ được nhẫn tâm, có thể ở trên đường đứng vững gót chân.
Hơn nữa thế giới ngầm, còn có thể có sự nâng đỡ của bọn họ, về sau từ tối thành sáng cũng không phải việc khó.
"Con cũng không có lý do không đáp ứng." Tần Ngạn chỉ nhàn nhạt nói.
Hắn muốn hảo hảo chiếu cố em gái.
Mà Thẩm Húc Hải, giúp hắn cùng Tinh Tinh.
Về tình về lý, hoặc vì về sau suy nghĩ, hắn đều nên đáp ứng.
1687 words.