Ai nha ngọa tào!
Cái thao tác vô sỉ này a...
【 hắn còn quá nhỏ nha. 】 Sưu Thần Hào cảm thấy chính mình nên sửa đúng từng cái loại hành vi khi dễ người nhỏ yếu của tiểu gấu con.
Ngươi nhìn thử xem, nàng sau khi đem người đánh ngã liền kéo đi.
Sau đó yên lặng móc ra một đống hòn đá nhỏ, "biu" một chút, tiếp tục "biu" một, hai, ba...
Viên thứ tư...
Độc nhất chính là, nàng bên này nén đá, còn muốn một bên bắt chước phát ra tiếng.
Sao, biu biu biu, cảm thấy chính mình đáng yêu sao?
Vấn đề tiểu gấu con này liền tính là barbie, kia cũng là kim cương barbie a, ngươi xem cái lực đạo kia của nàng đi, mười mấy viên hòn đá nhỏ sau khi nén ngoài, đầu đứa trẻ nhà người ta đã sưng lên như cái bánh bao rồi này.
Có chỗ còn sâu đến nỗi muốn xuất huyết, không chút nghi ngờ chỉ cần lực đạo lại lớn hơn chút nữa, có thể đánh chết người!
"Tôi, tiểu tiên nữ." Đại lão lời ít ý nhiều mà nói.
Tuy rằng Phồn Tinh không đem toàn bộ nói lời phun ra chỉnh tề, nhưng Sưu Thần Hào cảm thấy, với sự ăn ý qua nhiều cái thế giới như vậy tới nay, cũng đủ tự mình đem lời Phồn Tinh chưa nói xong bổ sung trong lòng ——
Tuy rằng hắn còn chỉ là đứa trẻ nho nhỏ, nhưng tôi cũng chỉ là một tiểu tiên nữ nha!
Nhường tiểu hài tử, đời này đều không thể!
Dùng lời ít ý nhiều nói tổng kết như sau: Ta, tiểu tiên nữ, liền phải đánh hắn, ngươi muốn thế nào?
Quả nhiên trên thế giới này có thể chế phục được hùng hài tử, vĩnh viễn chỉ có tiểu gấu con càng thêm hung tàn.
Đổi làm bất luận kẻ nào khác, thời điểm đối mặt với loại lời lẽ chính đáng chỉ trích, liền tính không cảm thấy chính mình trong lòng có sai, cũng sẽ ngượng ngùng không thể tiếp tục đánh tiếp.
Nhưng Phồn Tinh không phải như vậy...
"43, 44, 45, 46... đã đánh xong!"
Nàng đem số đá khi trước đứa nhỏ này hướng phía mình ném đều nhớ rõ rành mạch, sau đó ×2.
Một viên không nhiều, một viên không ít.
Toàn bộ đều tóm được người cầm đầu, sau khi ném đá xong, vỗ vỗ mông chạy lấy người.
Sưu Thần Hào trong lòng nghĩ, nhãi con a, ngươi không thể như vậy được!
Nhân gia không có tố chất, ngươi như thế nào có thể so với nhân gia càng không có tố chất đâu?
Loại hành vi lấy bạo chế bạo này, không đáng đề xướng a! Đắm chìm ở bên trong thù hận, sẽ không hạnh phúc, không chỉ có không hạnh phúc, còn cực kì dễ dàng dẫn tới tâm lý biếи ŧɦái!
Vì thế sau đó liền nghe thấy, Phồn Tinh hướng tới nó phát tới đến nghi vấn từ trong linh hồn ——
"Nhị Cẩu, vì cái gì người khác khi dễ ta, ngươi không đau lòng."
Sưu Thần Hào cơ hồ mộng bức trong tích tắc.
Ai nói nó không đau lòng? Nó vô cùng đau lòng có được không nha? Chẳng qua nó trừ bỏ đau lòng, cũng làm không được cái gì khác nha!
"Ta khi dễ người khác, ngươi liền đau lòng người khác?" Lại là một cái búa tạ đến từ linh hồn.
Sưu Thần hào: 【...】 Ta không phải! Ta không có! Ngươi nói bậy!
Nó như thế nào liền chỉ đau lòng người khác chứ? Kia không gọi là đau lòng a!
Kia mẹ nó rõ ràng nó sợ nàng vừa lơ đãng liền đi lên con đường biếи ŧɦái, xem nàng tuổi còn nhỏ, cho nên một giây muốn đem nàng bẻ vào chính đạo mà thôi, cũng không có ý khác!
Người khác cùng nó không có sợi quan hệ nào nha, nó vì cái gì muốn đau lòng người khác?
Nhưng Sưu Thần Hào ăn nói vụng về, hơn nữa nó ngốc đến hoàn toàn không biết nên làm sao để phản bác lời nói của tiểu gấu con.
Cảm giác chính mình nhảy vào Hoàng Hà đều tẩy không được, anh anh anh.
"Cẩu rác rưởi, Tiểu Tinh Tinh về sau, không cần cùng ngươi làm bằng hữu." Phồn Tinh chỉ lo thì thì thầm thầm một mình không thèm để ý tới cẩu hệ thống này nữa.
Sưu Thần Hào:... Quá khó khăn! Nó thật sự quá khó khăn!
Nhị Cẩu nó liền nhịn, cẩu lừa đảo ráng cắn răng nhận cái nồi này, nhưng vì cái gì đột nhiên lại biến thành cẩu rác rưởi?
Sưu Thần Hào cắn khăn tay nhỏ, cực kỳ bi thương một hồi lâu.
Nhưng sau khi suy nghĩ nửa ngày đi, lại cảm thấy cũng không phải không có gì đáng giá vui mừng, ngươi nhìn xem, nàng còn sẽ tự xưng Tiểu Tinh Tinh, thuyết minh ——
Nàng vẫn là nhãi con a!
Ân, hẳn vẫn là nhãi con đáng yêu nha, cũng không có đến kỳ biếи ŧɦái đi.
Rốt cuộc căn cứ vào những kinh nghiệm nho nhỏ nó ghi nhận được trong thời gian qua mà nói, nếu một con nhãi dần dần bước trên con đường biếи ŧɦái, hẳn nên "Cụp mi rũ mắt, cả người tản ra hơi thở tối tăm, thời điểm hơi hơi nâng lên mí mắt một chút, trong ánh mắt đều hàm chứa ý vị oán hận cuộc đời."
Liền tính có cười, vậy cũng là "Ngoài cười nhưng trong không cười, âm âm trầm trầm, không có chút độ ấm nào".
Dù sao hơi thở quanh thân liền giống như muốn hủy thiên diệt địa, nói ngắn lại, dù sao không phải biểu hiện hiện tại như Phồn Tinh vậy nga.
Đến nỗi sau khi nàng đem người gõ hôn mê, dùng hòn đá nhỏ nén người ta...
Giống như kỳ thật cũng còn rất bình thường.
Rốt cuộc nàng vốn dĩ liền mang thù, lại còn có chút bạo lực.
Trước kia Thích Hà lại không phải chưa từng bị nàng đánh qua như vậy.
Bình thường, bình thường, thao tác cơ bản, không hoảng hốt!
Có câu nói như thế nào nhỉ, thời điểm ngươi cảm thấy một người là bình thường, thì dù nhìn từ góc độ nào đi chăng nữa, cũng cảm thấy nàng bình thường ——
Mà mỗ nhãi con mặt vô biểu tình nghiêng nghiêng đầu, nga, cái lí giải kia của Nhị Cẩu nha, nàng cũng đều xem qua.
*
Trong thôn những người từng lạnh mặt xem Phồn Tinh bị con cái nhà mình ném đá hài tử, khóc đến một phen nước mũi một phen nước mắt, ngao ngao cầu xin mọi người hỗ trợ nơi nơi đi tìm.
Nói đến cũng thật làm người ta cảm thấy kỳ quái, con cái của chính mình như thế nào đều sủng không đủ.
Con nhà người ta, phảng phất liền y như không đáng giá tiền chút nào.
Phồn Tinh nhãi con vô cùng gian xảo, liền đứng ở trong đám người xem náo nhiệt.
Còn nãi thanh nãi khí nói một câu, "Có thể hay không, đã bị tiểu quái vật bắt đi a?"
Mẹ đứa trẻ nọ tức khắc mắt lộ ra hung quang trừng trừng nhìn nàng, "Ngươi biết cái rắm! Không được nói bậy! Đừng trù ẻo Ngưu Ngưu nhà ta!"
Nga.
Phồn Tinh giống như tiểu chim cánh cụt, lắc lư đi rồi.
Nàng đều nói có khả năng bị tiểu quái vật bắt đi, chính do bọn họ không tin.
Đến nỗi ngươi hỏi tiểu quái vật là ai...
Là Tiểu Tinh Tinh nàng nha!
Chủ động thừa nhận, cũng chưa từng có người tin tưởng, ngô... vui vẻ.
Sưu Thần hào: 【...】 cái loại tao thao tác này, thật khiến người ta tức không nói nổi!
Cuối cùng đám đại nhân trong thôn từ trong núi đem đứa hài tử đó tìm trở về, đầy đầu tất cả đều bị khỏ, sưng đến y như đầu heo, cơ hồ nhìn không ra hình dáng ban đầu.
Hơn nữa cũng không biết do ai làm, hoàn toàn không có một chút chứng cứ sót lại cũng như nhân chứng.
Mẹ của đám hài tử kia hô thiên thưởng địa ở trong thôn chỉ cây dâu mắng cây hòe, mắng không biết nhiều ít ngày.
Trong lòng cảm thấy, khẳng định là khi trước mấy nhà khác cùng nhà mình có xung đột gì đó mới sau lưng nhà mình hạ độc thủ, đối với đứa nhỏ như thế mà cùng có thể xuống tay được, quả thực không phải người!
Vương bát đản phải bị đoạn tử tuyệt tôn!
Liền hài tử đều có thể khi dễ, khi dễ sau còn không dám thừa nhận, không xứng làm người chứ gì nữa?
【 cô sẽ không còn muốn đánh những người khác nữa đi? 】 Sưu Thần Hào nơm nớp lo sợ hỏi.
Này nếu như bị người bắt lấy, ta cùng cô nói nói, cô hẳn bị người đánh chết!
"Nhị Cẩu, thật ngốc! Đương nhiên, không đánh nữa! Sẽ bị người bắt lấy!"
Sưu Thần Hào từ trong giọng nói Phồn Tinh đọc ra thái độ thập phần nồng đậm ghét bỏ, nhưng nó thế nhưng không tức giận được, nghe được hai chữ ' Nhị Cẩu 'đã lâu không thấy, nó thậm chí mạc danh còn có điểm cảm động.
Mẹ nó, cuối cùng không còn bị gọi cẩu lừa đảo, cẩu rác rưởi nữa.
Giới hạn cuối cùng của nó có phải càng hàng càng thấp hay không?
Sự tình của đám hài tử bị đánh của mấy nhà kia, dần dà liền thành một cọc án treo.
Phồn Tinh ẩn sâu không bị phát hiện, mỗi ngày làm theo đến vô cùng vui vui vẻ vẻ.
Sau này qua hai ba năm, Sưu Thần Hào dần dần thả lỏng cảnh giác.
Phồn Tinh sắp lớn thành tiểu cô nương mười tuổi, cũng không có đối với Lý Tú Lệ làm ra chút chuyện gì cả.
Yên tâm yên tâm...
1650 words.