Vì thế Phó lão gia tử liền gọi Phó Xuân Sinh lại nói: “Con đi theo Minh Nguyệt nói với con bé, chuyện nó muốn yêu đương với Tần Ngạn sợ là không thành, để nó nhân lúc còn sớm tình chưa sâu mà đổi người khác để thích đi.”
Phó Xuân Sinh:… Ta mẹ nó thật sự quá xem thường dượng rồi nha!
Con gái của ngài, em họ của con, nó có cái tính tình như thế nào, ngài trong lòng chẳng lẽ không điểm rõ sao? Càng là không chiếm được, nàng liền càng là muốn có được đến tay.
Ngài thật ra nghĩ muốn cho nàng an bài cái hình thức đơn giản nhất, vấn đề là nàng chính mình có thể tự tìm đường chết, liền thích địa ngục cũng tự tìm đường đi đến nha!.
Trong lòng chửi thầm một tràn, mặt ngoài chỉ có thể tất cung tất kính trở về một câu: “ Vâng, dượng.”
Ngày hôm sau, Phó Xuân Sinh chạy đến trường đại học, đi tìm Phó Minh Nguyệt.
Quả nhiên, Phó Minh Nguyệt vừa nghe nói như thế, tức khắc liền tức muốn nổ phổi, “Dựa vào cái gì?”
Phó Xuân Sinh:… Ta mẹ nó thật sự tin tưởng cha con hai người các ngươi là tà môn!
Bằng cái người mà nhân gia chính mình có yêu thích, cưng chiều, cái lí do trên còn không đủ đủ sao?
“Tần Ngạn… hẳn đã có người đặt ở đầu quả tim rồi, dượng sợ em chịu ủy khuất, cho nên mới muốn em từ bỏ hắn.”
Phó Xuân Sinh tận tình khuyên bảo, “Biểu muội, em đây ưu tú như vậy, muốn cái dạng nam nhân gì mà không được đến đâu, đúng hay không?”
“Đúng vậy, em như vậy ưu tú, muốn cái dạng nam nhân gì mà không chiếm được? Cho nên Tần Ngạn này, em vì cái gì không thể dễ như trở bàn tay bắt lấy hắn chứ?”
Phó Xuân Sinh:… Lời này nói ra được cũng làm hắn vô pháp đáp trả tiếp.
Hiện tại toàn bộ người trong vòng thượng tầng đều truyền lưu chê cười có quan hệ với Tần gia, nam nhân ở trên phương diện này mà bị đặt tới trên mặt bàn mặc người người săm soi, phàm là bất cứ nam nhân nào đều hẳn nên thẹn quá thành giận.
Kết quả Tần Ngạn thế nhưng còn muốn khen ngược, chính mình trò chê cười bị người ta xem xem hoàn toàn không quan hệ, nhưng cô bé làm hắn(TN) nháo ra trò chê cười này, lại được hắn(TN) bảo hộ đến vô cùng tốt, một chút điểm tin tức cũng chưa tiết lộ ra tới!
Nói vậy nhất định là tình sâu vô cùng!
Không chống trả chỉ lo bảo hộ người…
Mẹ nó, rốt cuộc là em họ chính mình, Phó Xuân Sinh đều ngượng ngùng nói mặt nàng quá dày.
“Em họ, việc này nếu như bị dượng biết được, lão nhân gia khẳng định không cao hứng.”
Phó Minh Nguyệt chỉ cho hắn một cái liếc mắt, “Không cho ba em biết không liền thành? Chẳng lẽ anh đây còn tính toán đi mách lẻo? Em nói cho anh biết, nếu làm hỏng chuyện tốt của em, đừng trách sao em đây không nhận người anh họ này đó!”
Phó Xuân Sinh:…
Con mẹ nó, mỗi lần đều là như thế này, đến cuối cùng trong ngoài không phải luôn là hắn sao!
Phó Xuân Sinh biết Phó Minh Nguyệt từ nhỏ bị sủng tới vô pháp vô thiên, lá gan rất lớn, nhưng hắn không nghĩ tới, Phó Minh Nguyệt thế nhưng lá gan lớn đến nỗi trực tiếp đi ba lần bốn lượt đi quấy rối Tần Ngạn ——
Tần Ngạn hành tung bí ẩn, Phó Minh Nguyệt tự nhiên không có bản lĩnh đi hỏi thăm.
Nhưng Tần Ngạn có địa vị gì trong giang hồ chứ, khắp nơi tiệc rượu linh đình, hắn đều cần thiết đến tham gia.
Phó Minh Nguyệt chính là bắt được những cơ hội đó, muốn ở trước mặt Tần Ngạn xoát xoát một chút cảm giác tồn tại.
“Xin hỏi cô là vị nào?” Tần Ngạn sắc mặt không tốt.
Hắn cố ý ở đây uống lên vài chén rượu, lúc sau, tránh đến chỗ ít người nhằm tán tán bớt mùi rượu, đột nhiên không biết từ nơi nào chui ra cái nữ nhân này, đổi lại dù bất kì ai đi nữa, tâm tình sao có thể tốt chứ?
Rốt cuộc Củ Cải Xanh ngâm giấm, hương vị một chút đều không tốt, không ngon.
Phó Minh Nguyệt hôm nay cố ý mặc một thân váy bó sát đỏ tươi, có thể khiến màu da của chính mình sáng loá mắt lên, cả người càng thêm có khí vị thanh xuân tươi đẹp,
“ Em tên Phó Minh Nguyệt. Tần Ngạn, lúc trước anh đã cứu em a, anh có khả năng không nhớ rõ. Nếu lần đầu tiên chúng ta gặp mặt không có lưu lại khắc sâu ấn tượng cho anh, thế chúng ta đây lại một lần nữa nhận thức một chút đi.”
Phó Minh Nguyệt vươn bàn tay trắng noãn xinh đẹp ra trước mặt hắn.
Nói đến hoạt bát, trên mặt nàng biểu tình cũng phá lệ nghịch ngợm.
Nàng biết chính mình tính tình có chút lớn, hơi có chút điểm kiêu căng tùy hứng, nhưng thế thì có như nào đâu?
Chỉ cần nàng nguyện ý buông bỏ bộ dáng hạ mìnhlấy lòng một người, liền không có bất luận kẻ nào có thể kháng cự được nàng!
“Không cần phải như thế.” Tần Ngạn tỏ vẻ thập phần kháng cự.
Phó Minh Nguyệt sắc mặt cứng đờ, nhưng thực mau khôi phục lại, hờn dỗi một tiếng,
“Khó mà làm được, Phó gia chúng ta khi dưới đều là tri ân báo đáp, nay ân nhân liền ở trước mắt, nào có không đạo lý không báo ân đâu?”
Một cái tiểu cô nương nũng nịu như vậy, nếu đổi thành nam nhân khác mà nói, thế nào cũng cho nàng cái mặt mũi, không có khả năng ba lần bốn lượt không cho nhân gia bậc thang đi xuống.
Nhưng mà Tần Ngạn…
Dùng thực tế hành động chứng minh ——
Hắn · sắt thép thẳng nam!
“ Thứ nhất, người cứu cô cũng không phải tôi, mà là em gái nhỏ của tôi. Thứ hai, Phó gia đã báo ân, không cần cô lại đến đây. Thứ ba, không cần cùng em gái nhỏ của tôi giáp mặt nói lời cảm tạ, hoặc là cùng em ấy thành bằng hữu, em ấy không cần.”
“ Em…” Phó Minh Nguyệt nhất thời nghẹn lời.
Hắn cơ hồ đem lời nói có khả năng mà nàng chuẩn bị từ trước nói ra hết cả, nàng tiếp theo còn có thể nói cái gì?
Lần đầu tiên liền ở nơi này của Tần Ngạn chiết kích trầm sa*, cũng không có làm Phó Minh Nguyệt từ bỏ.
* Kiểu bị tổn thất nghiêm trọng á.
Ngược lại, ý chí chiến đấu càng dâng lên cao thật cao, nhìn bóng dáng Tần Ngạn rời đi càng ngày càng xa, nàng hơi hơi ngẩng đầu ——
Tần Ngạn, Phó Minh Nguyệt ta coi trọng ngươi!
Cho nên, ngươi chỉ có thể là của ta! Chẳng sợ ngươi trước mắt có cao ngạo thì như thế nào?
Sớm hay muộn cũng có một ngày, sẽ ở trước mặt Phó Minh Nguyệt ta mà cam tâm tình nguyện thấp hèn cuối đầu!
*
Liên tiếp ba lần ở ba cái yến hội cùng Phó Minh Nguyệt ngẫu nhiên gặp được, Tần Ngạn sắc mặt kém đến tận cùng.
Hắn cho dù không thông suốt, cũng minh bạch một chuyện, Phó Minh Nguyệt đến tột cùng muốn làm cái gì.
Nguyên nhân chính vì ý thức đến mục đích của Phó Minh Nguyệt, Tần Ngạn mới có sắc mặt kém như vậy!
Hắn cái gì cũng chưa làm, như thế nào liền trêu chọc một đóa hoa đào thế này chứ???
Chuyện này nếu như bị tiểu lu dấm biết được…
Hậu quả đó, quả thực không dám tưởng tượng!
Thiệu Trạch Hiên vuốt vuốt cái xương sườn vị gãy của chính mình, nga, chậm.
Hắn liền thích dùng cả sinh mệnh xem diễn, từ khi bởi vì châm ngòi ly gián thường xuyên bị Tần Ngạn tìm người hành hung, lúc sau, hắn cùng Tần Ngạn dù có quan hệ cũng đã là tương ái tương sát——
Thực tốt, người nam nhân này thành công khiến hắn chú ý!
Cho nên chuyện Phó Minh Nguyệt đối với Tần Ngạn dây dưa không dứt, Thiệu Trạch Hiên mười phần rõ ràng.
Hắn không có cái yêu thích nào khác, chính là thích đào hố cho người ta mà thôi.
Thấy người khác trải qua đến không tốt, hắn liền vui vẻ.
Thiệu Trạch Hiên: Tham gia tiệc rượu không nha?
Tiểu Củ Cải Xanh: Emmm, không.
Thiệu Trạch Hiên: Có người coi trọng Tần Ngạn.
Tiểu Củ Cải Xanh: Nga. Thế cũng không đi. Tiểu Hoa Hoa sẽ không thích người khác.
Thiệu Trạch Hiên: Đi a, thời điểm hắn cùng nữ nhân khác câu kết làm bậy, em liền từ trên trời giáng xuống, chúng ta có thể dọa khóc hắn. Dọa khóc hắn xong, em lại đem người ôm vào trong ngực, hảo hảo hống một hồi. Loại cảm giác này, chẳng lẽ không kíƈɦ ŧɦíƈɦ sao?
Tiểu Củ Cải Xanh:… A kíƈɦ ŧɦíƈɦ.
Quả nhiên vẫn là biếи ŧɦái hiểu biết nhất với biếи ŧɦái, Thiệu Trạch Hiên đem sở thích của Phồn Tinh sờ đến thấu thấu rõ ràng, mới dăm ba câu liền đem Tiểu Củ Cải Xanh bắt vào trong tay, cùng hắn một khối chung tay đào hố cho Tần Ngạn.
Hai người quả thực giống như đã rõ đầu rõ đuôi cùng nhau ăn chơi trác táng, kề vai sát cánh, cấu kết với nhau làm việc xấu!
Thương lượng cách thức như thế nào mà đùa giỡn phụ nam đàng hoàng…
Tần Ngạn còn hồn nhiên không biết, Phồn Tinh người muốn mang cho hắn kíƈɦ ŧɦíƈɦ... đã ở trên đường.
Hắn trước mắt chỉ cảm thấy một trận phiền chán,
“Phó tiểu thư, tôi không có cùng nữ nhân xa lạ tự nhiên tới bắt chuyện, có bất cứ niềm yêu thích gì.”
“Chính là Tần Ngạn à, em cùng anh đã không phải người xa lạ nha, trước lạ sau quen, chúng ta đều đã là lần thứ ba gặp mặt nhau rồi, anh đừng nói chuyện tuyệt tình như vậy không được sao, liền không thể chiếu cố nữ hài tử sao?”
Tần Ngạn mặt lạnh, “ Cô rốt cuộc muốn như thế nào?”
Phó Minh Nguyệt ngạo kiều đem đầu ngẩng cao, giống như khổng tước chuẩn bị phất cánh bay lên trời
“Em thích anh, ta đang nỗ lực cùng anh lôi kéo làm quen, đang theo đuổi anh, anh chẳng lẽ không có cảm giác gì sao, Tần Ngạn?”
1866 words.